Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1896

Được! Nếu cô đã quyết tâm như vậy thì cứ coi như trước đó Lãnh Hàn Vũ anh đã tự mình suy nghĩ nhiều, lần này nếu cô đã tự lựa chọn rời đi thì ngày sau cũng đừng muốn quay trở về nữa!

Thật ra, khi Lãnh Nhược Giai rời đi trong lòng cũng không cảm thấy tốt hơn chút nào.

Cô vốn không muốn rời đi, nhưng từ khi cô ý thức được suy nghĩ bất thường của mình đêm qua thì cô liền bắt đầu hoảng sợ, nhưng dù thế nào cô cũng không thể xóa bỏ những suy nghĩ đã cắm rễ trong đầu mình.

Phương thức duy nhất cô có thể làm bây giờ là tránh xa Lãnh Hàn Vũ.

Lãnh Nhược Giai tự an ủi mình trong lòng, có lẽ chờ hai người tách nhau ra được một thời gian ngắn thì cô sẽ dần khá hơn…

Thật trùng hợp là căn hộ Lãnh Nhược Giai chuyển đến vừa vặn lại ở cùng một chỗ với biệt thự của nhà họ Sở.

Nhưng cũng thật đúng lúc không khéo là xe của Lãnh Nhược Giai chạy đến nửa đường lại bị hỏng, mà căn hộ của cô thì được xây dựng ở giữa sườn núi, trên cơ bản ngoại trừ xe của người dân sống ở đây thì không có chiếc xe nào khác chạy qua.

Huống chi bây giờ mới sáng sớm tinh mơ, càng không thể tìm được ai đến hỗ trợ .

Lãnh Nhược Giai bất lực, lại có phần ủ rũ.

Cô cười, tự giễu mình, hóa ra lúc người ta đen đủi thì làm gì cũng đều đen đủi.

Không thể làm gì khác, cô chỉ có thể đi xuống định tự mình xem xét thử tình hình chiếc xe.

Đúng lúc này, cô bỗng nhiên nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nữ quen thuộc: “Lãnh Nhược Giai?”

Nghe vậy, Lãnh Nhược Giai cũng kinh ngạc trong chốc lát, cô quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Nguyễn Khánh Linh đang đứng phía sau mình, không chỉ cô ấy mà Phạm Nhật Minh cũng đang ở đây.

Trên người hai người đều đang mặc áo thể thao, nam mặc áo xám, nữ mặc áo hồng nhạt.

Một người tràn đầy sức sống thanh xuân, xinh đẹp đáng yêu, một người cao lớn đẹp trai, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Hai người chỉ đứng ở đó đã là một cảnh đẹp vui mắt, cũng… rất ân ái hạnh phúc.

Trong đáy mắt Lãnh Nhược Giai nhanh chóng hiện lên một tia sáng mất mát.

Lúc này, Nguyễn Khánh Linh buông tay Phạm Nhật Minh ra, cô chủ động đi đến bên người Lãnh Nhược Giai, quan tâm nói: “Sao cô lại ở đây?”Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ ngưng lên tại đây và tập trung lên tại áp nhé.

Hầu như sáng sớm mỗi ngày cô và Phạm Nhật Minh đều cùng đi bộ trên đường núi, mặc dù cô đang mang thai nhưng bác sĩ vẫn dặn phụ nữ mang thai cũng cần phải làm những bài vận động thích hợp, cho nên bình thường sáng sớm mỗi ngày Phạm Nhật Minh đều dành ra chút thời gian rảnh đi bộ cùng cô.

Hơn nữa không khí trên núi cũng tốt, lâu dần liền thành một thói quen của hai người.

Chẳng qua, Nguyễn Khánh Linh thật không ngờ lại gặp Lãnh Nhược Giai ở chỗ này.

Kể từ sau khi Lãnh Nhược Giai giúp cô giải vây trong bữa tiệc đính hôn thì Nguyễn Khánh Linh đã bắt đầu có ấn tượng tốt và cảm giác thân thiết với Lãnh Nhược Giai.

Trước đây cô rất thích tính tình quang minh lỗi lạc của cô ấy, tuy rằng Lãnh Nhược Giai thoạt nhìn có vẻ khá kiêu ngạo, không dễ ở chung, nhưng tính cách thẳng thắn của cô cũng khiến Nguyễn Khánh Linh yêu thích.

Lãnh Nhược Giai cũng không có gì phải giấu diếm, cô nói thẳng: “Hình như xe của tôi có vấn đề gì đó, không thể lái được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK