Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 717

Tất nhiên nếu Nguyễn Khánh Linh không chịu nói thì anh phải tự mình đoán, chẳng qua chỉ vì mấy nguyên nhân đơn giản như này thôi.

Anh không về nhà ăn cơm chiều, tối muộn lại không về nhà. Bởi vì hai điều này cho nên Khánh Linh mới giận dỗi anh.

Thế nên, Phạm Nhật Minh thuận theo vỗ về cô, an ủi nói: “Anh biết em khó chịu, cho dù có bận thế nào anh cũng nên về nhà. Khánh Linh, anh đồng ý với em, lần sau có gấp đến đâu anh đều sẽ về nhà, có được không?”

Phạm Nhật Minh nếu đã dám đưa ra lời hứa hẹn này thì anh sẽ có khả năng thực hiện nó.

Anh vốn cứ nghĩ rằng cô gái ngốc đối với việc anh ngủ ở ngoài hẳn là có thể chấp nhận, cho nên buổi tôi mới thỏa hiệp với anh. Nhưng thật không ngờ, cô lại thấy khó chịu và tủi thân như vậy, đồng thời Phạm Nhật Minh cũng thấy rất bất ngờ, trong lòng hiểu được càng thêm ấm áp và ôn nhu.

Hóa ra cô gái này của anh, vẫn luôn để tâm đến anh như vậy.

Điều đó khiến cho anh càng không thể làm cho cô gái của mình buồn lòng được.

Nghe được những lời này của Phạm Nhật Minh, sự đau lòng cùng với buồn bực của Khánh Linh mới dịu đi một chút, nhưng mà, chuyện anh nói qua này, chẳng qua là trong đó chỉ là một việc rất nhỏ mà thôi bị mắc kẹt trong lòng cô, quan trọng nhất chính chuyện của cô thư ký kia.

Nguyễn Khánh Linh cuối cùng cũng quyết định hỏi, cô hơi nâng tông giọng, sau đó cô nắm lấy cổ áo của người đàn ông kia, nâng mắt, con ngươi màu đen mang theo sương mù nhìn thẳng anh và hỏi: “Cô gái hôm nay đứng ở ngoài cửa công ty với anh là ai?”

Mới đầu khi Phạm Nhật Minh nghe thấy lời này của Nguyễn Khánh Linh, anh còn chưa hoàn hồn lại, cô gái nào cơ?

Nhưng khi anh nhìn thấy đôi mắt to tròn của cô gái kia nhìn mình, sâu trong đáy mắt cô còn mang theo vẻ ghen tỵ mà chính cô không hề nhận ra, anh lập tức hiểu được người cô nói đến là Ôn Thục Nhi.

Sau khi Phạm Nhật Minh biết được cô đang ghen, trong lòng càng thêm vui sướng, vì thế lập tức giải thích với cô.

“Là thư ký của anh, tên Ôn Thục Nhi.”

Tên là Ôn Thục Nhi, ngay cả cái tên nghe cũng đẹp như vậy.

Phạm Nhật Minh cố ý muốn trêu chọc Nguyễn Khánh Linh, hiếm có lắm mới thấy đối phương vì mình mà ăn giấm chua, hiển nhiên là anh càng muốn cho cô biểu hiện rõ ràng hơn một chút.

Vì thế, Phạm Nhật Minh nói xong câu này cũng không có ý tiếp tục giải thích thêm gì nữa, chờ Nguyễn Khánh Linh tự mình hỏi.

Nhưng Nguyễn Khánh Linh nhìn bộ dạng không có ý định giải thích thêm của anh, lúc này lửa giận mới vừa áp chế một chút lại bùng lên, bất tri bất giác cô đã lọt vào âm mưu của người đàn ông kia, chọc vào ngực anh, hỏi: “Anh còn có thư ký sao? Vì sao hôm qua hai người ở cùng một chỗ?”

Phạm Nhật Minh cười, lúc này mới nghiêm túc giải thích: “Ngày em tới đây, cô ta cũng tới, là do ông nội dẫn tới, ông ấy nhất quyết muốn đưa người cho anh, anh từ chối không được cho nên chỉ có thể chấp nhận.”

Nguyễn Khánh Linh nghe vậy thì nguôi giận một ít, nhưng vẫn không chịu để cho Phạm Nhật Minh chạm vào, cô lại hỏi: “Vậy buổi tối cô ta đi theo anh, cùng đi làm việc sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK