Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 337

Nguyễn Khánh Linh thở hắt ra một hơi dài, giống như đang trút hết những phiền muộn luôn dồn nén trong lòng ra ngoài.

Theo đó, cô đứng dậy từ chỗ ngồi, cười nói với Phạm Nhật Minh: “Để cảm ơn mấy lời chỉ dẫn anh nói với tôi hôm nay, tôi sẽ pha trà cho anh để biểu đạt tâm ý.”

Nghe thấy thế Phạm Nhật Minh cong môi, hỏi ngược lại: “Tối muộn như vậy rồi còn uống trà, em không sợ mất ngủ sao?”

Lúc này Nguyễn Khánh Linh nở nụ cười xảo quyệt với anh: “Yên tâm, trà của tôi rất đặc biệt.”

Lời vừa dứt, Nguyễn Khánh Linh liền quay người đi ra ngoài.

Phạm Nhật Minh nhìn theo bước chân nhẹ nhàng của cô, cùng với hình bóng tinh tế, ý cười trên khuôn mặt anh càng sâu thêm.

Người con gái này, người thì không to lớn gì nhưng mưu mô thì có thừa.

Nguyễn Khánh Linh rất nhanh đã quay lại, nhưng lúc này trên tay cô có thêm một cái khay, bên trên là một ấm trà và một bộ dụng cụ pha trà.

Cô đặt cái khay lên bàn trà, lấy cốc uống trà ra, rót cho Phạm Nhật Minh một cốc trà, sau đó mới chuyển qua cho anh.

“Này, đây là trà hạt sen, có công hiệu hạ hỏa, bình thường khi viết bản thảo đến mức phiền muộn tôi hay uống loại trà này, buổi tối cũng có thể ngủ rất ngon.”

Phạm Nhật Minh đón lấy cốc trà, anh nhướn mày: “Thần kì như vậy sao?”

“Anh mau nếm thử đi.”

Vẻ mặt Nguyễn Khánh Linh như không thể chờ thêm được nữa, giống như một đứa bé muốn chia sẻ kẹo ngon với bạn mình.

Phạm Nhật Minh nhìn thấy hành động thành thật này của cô, chỉ nở nụ cười, cũng rất nghe lời đưa cốc trà lên nhấp môi uống một ngụm, nhất thời vị mát lạnh của hạt sen ngập tràn trong khoang họng của anh.

“Thế nào?”

Nguyễn Khánh Linh nhìn anh không rời mắt, trong mắt tràn ngập mong đợi.

Nhưng mà, ngay lúc này Phạm Nhật Minh nói với cô: “Em tự mình thử xem.”

Khi anh nói câu này còn cố ý nhíu nhíu mày, Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy anh như vậy liền cảm thấy không đúng. Trong lòng cô đang nghĩ sao Phạm Nhật Minh lại có phản ứng như vậy, không đúng chút nào.

Ngay sau đó cô tự rót cho mình một cốc trà, sau khi uống xong, còn cố ý tặc lưỡi, cảm thấy mùi vị vẫn trước sau như một, rõ ràng là không có gì thay đổi mà.

“Tôi cảm thấy rất tốt mà.”

Nguyễn Khánh Linh bỏ cốc trà xuống, lúc này mới nhìn thấy ý cười trong mắt anh: “Tôi cũng cảm thấy không tồi.”

Lúc này cô mới hiểu ra, cô lại bị anh trêu trọc rồi!

Nguyễn Khánh Linh tức giận, cô cong môi nói: “Tôi còn đặc biệt bỏ cảm thảo sống vào trong đó, người bình thường tôi còn không cho uống, anh chỉ biết lấy tôi ra làm trò cười.”

“Thêm cam thảo sống vào có tác dụng gì vậy?” Phạm Nhật Minh hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK