Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 925

Nguyễn Khánh Linh vừa rời giường, định xuống lầu rót nước uống, nhưng không ngờ lại tình cờ nghe thấy đoạn đối thoại của hai người.

Steve là bố cô?

Nghệ sĩ dương cầm mà cô thích, thần tượng của cô, lại chính là bố cô? Trên đời này sao có thể có chuyện trùng hợp như thế chứ? Có phải cô đang nằm mơ không? Nếu cô tỉnh giấc thì chuyện này sẽ biến mất sao?

Nguyễn Khánh Linh ngẩn người nhìn Steve, trong tay vẫn còn cầm cốc nước, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì xúc động.

“Ừm, con ngoan, bố là bố của con.”

Steve nhìn Nguyễn Khánh Linh, hốc mắt cũng đỏ lên, ông ta không kìm lòng được đứng lên, ánh mắt tha thiết nhìn con gái mình đang đứng cách đó không xa, đã bao nhiêu năm trôi qua, gương mặt của Dinh mà ông ta ngày đêm hằng nhớ mong, gương mặt luôn xuất hiện trong giấc mộng của ông ta.

Ông ta luôn không nhịn được mà suy nghĩ rằng giá như bọn họ có con thì tốt biết bao, như vậy thì sẽ không đến mức sau khi bà ấy đi, ngay cả một chút kỷ niệm liên qua tới bà ấy, ông ta cũng không có.

Giống như một người quan trọng như bà ấy chưa từng xuất hiện trong cuộc đời ông vậy.

Nhưng bây giờ, đột nhiên có một đứa con gái có gương mặt giống hệt bà ấy khiến Steve mừng rỡ không thôi.

Nhưng đột nhiên, Nguyễn Khánh Linh lạnh lùng hỏi: “Tại sao năm đó ông lại vứt bỏ mẹ tôi? Còn để bà ấy gả cho Nguyễn Mạnh Cường?”

Steve thấy vẻ mặt Nguyễn Khánh Linh đột nhiên trở nên lạnh lùng thì cảm thấy rất áy náy.

Ông ta muốn đi qua và kéo con gái mình ngồi xuống, thế nhưng Nguyễn Khánh Linh lại tránh tay ông ta, không còn vui mừng kích động như vừa nãy nữa, hốc mắt cô hơi ửng đỏ, ánh mắt nhìn ông ta cũng mang theo một chút oán hận và bất mãn.

Nguyễn Khánh Linh tránh tay của Steve và đi tới bên cạnh Phạm Nhật Minh.

Phạm Nhật Minh nhìn thấy cảm xúc của cô bị sa sút thì đau lòng, nhưng nhìn thấy cô chủ động dựa vào mình khiến anh rất vui vẻ, trái tim anh lập tức mềm nhũn, kéo cô vào trong ngực mình và nhéo nhéo cái tay mềm mịn của cô.

Anh khẽ an ủi bên tai cô: “Không sao, em còn có anh mà.”

Lời nói của anh khiến Nguyễn Khánh Linh xúc động, thiếu chút nữa thì rơi nước mắt, cô vội vàng hít mũi một cái rồi gật đầu.

Steve nhìn thấy dáng vẻ âu yếm của hai vợ chồng trẻ thì trong lòng vừa cảm thấy xấu hổ vừa khẽ thở dài, đồng thời cũng rất vui mừng.

Ông ta quay lại chỗ ngồi của mình, sau đó bèn giải thích chuyện năm đó.

“Lúc bố và Dinh gặp nhau, bố vẫn chỉ là một thầy giáo dạy dương cầm không được mấy ai biết đến, nhưng nhà họ Lâm lúc đó đã là một gia đình giàu có, quyền quý, không kém gì tập đoàn nhà họ Phạm bây giờ, bố là giáo viên dạy dương cầm cho Dinh, nói thật, lần đầu tiên bố nhìn thấy mẹ con là đã yêu bà ấy, bố biết bố đã chìm đắm trong mối tình này, hơn nữa lại còn chìm đắm rất sâu.”

“Mọi chuyện cũng là do bố, lúc đó bố và mẹ vẫn còn trẻ, xốc nổi, lại thường xuyên luyện tập dương cầm chung một phòng, sau khi bố và Dinh yêu nhau, bố không biết kiểm soát mình, nên…. đã phát sinh quan hệ với bà ấy, nhưng chỉ một lần đấy thôi và bà ấy đã mang thai.”

Nói tới đây, trên gương mặt Steve hiện lên vẻ đau khổ, nhưng ông ta vẫn nói tiếp: “Nhưng lúc đó bố cũng không biết bà ấy mang thai, không lâu sau, chuyện của bố và mẹ bị bố mẹ bà ấy biết, bọn họ nổi trận lôi đình và sa thải bố, còn ép bố chia tay với Dinh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK