Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 651

Chẳng lẽ cô ấy không dễ nhìn sao?

Hơn nữa, Mia hiểu rõ bố của mình, cô ấy có thể dựa vào nét mặt của bố mình mà nhanh chóng đoán được rốt cuộc là ông ta đang lễ phép cho có lệ, hay là thật lòng yêu thích.

Tất nhiên, thái độ của bố cô ấy đối với Nguyễn Khánh Linh, là vế sau.

Mia ý thức được điểm này, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận.

Cô ấy một thân một mình ôm bó hoa, cô đơn đứng sau lưng cha, nhìn ông ta chụp ảnh chung với một cô gái khác, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ vui vẻ hòa thuận.

Mia cảm thấy bản thân thật sự quá đáng thương.

Sớm biết như vậy cô đã không cho Nguyễn Khánh Linh đến đây rồi.

Mia rất khó chịu, rầu rĩ không vui đi ra ngoài từ cửa sau, ra ngoài rồi đứng ở đó, ngón tay không nhịn được ngắt cánh hoa, vì cô ấy muốn trút giận, còn không nhịn được dùng chân đá đá lan can bên ngoài.

Sau đó lại thở dài.

Ngay lúc cô ấy đang làm những động tác vô cùng ngây thơ này, đột nhiên, sau lưng cô ấy truyền đến một trận cười khẽ.

Mia bị giật mình, cô ấy vội vàng quay đầu lại, kết quả nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, lúc này đang đứng sau lưng cô ấy, da của anh ta rất trắng, ngũ quan cũng vô cùng tuấn tú đẹp đẽ.

Lúc ban đầu, cô cảm thấy người đàn ông này nhìn rất quen mắt, dường như đã từng gặp ở đâu rồi.

Sau đó nhìn kỹ anh ta một lúc, cô ấy đột nhiên nhớ ra, anh ta chính là cái tên đã gặp ở Đan Mạch lần đó, đã đụng trúng cô còn rất không lịch sự kia.

Vậy là, cô tức giận nói: “Cười cái gì?”

Lúc đầu Giang Đức chỉ là đi ngang qua chỗ này, thuận tiện đến xem buổi họp báo của Steve diễn ra như thế nào, ai ngờ còn chưa vào cửa, đã nhìn thấy những động tác ngây thơ của cô gái nhỏ này.

Hôm nay anh ta cũng mới biết, thì ra cô là con gái của Steve.

Chẳng trách tính tình lại tùy hứng như vậy.

“Còn có thể cười cái gì nữa? Tất nhiên là cười cô rồi.”

“Ai cho anh nhìn lén tôi?”

Mia nghĩ đến những động tác ngây thơ ngu xuẩn vừa rồi của mình, cũng có chút chậm rãi cảm thấy xấu hổ, nhưng mà tính tình của cô ấy mới không có dễ dàng bị chế giễu như vậy, lúc này lập tức oán hận ngược lại.

“Có phải anh thích tôi nên mới nhìn lén tôi hay không? Lần trước ở Đan Mạch cũng là cố ý đụng trúng tôi có đúng không?”

Mia nhìn anh ta chằm chằm, giọng nói nhẹ nhàng hỏi.

Đương nhiên Giang Đức không ngờ đến, vậy mà cô ấy lại hỏi như vậy, vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy không hợp với lẽ thường.

Lúc này hai người mới gặp nhau lần thứ hai, có phải trong não của con nhóc này suy nghĩ quá sâu rồi không.

Nhưng mà, lúc Mia hỏi những lời này, vốn cũng không có ý định cho anh ta cơ hội trả lời.

Cô ấy trực tiếp kiêu ngạo nghiêng đầu, từ trong mũi hừ ra một tiếng: “Anh nghĩ hay lắm, tôi đây vĩnh viễn cũng sẽ không thích người như anh đâu, anh vẫn nên sớm từ bỏ hi vọng đi.”

Nói xong, Mia quay đầu đi vào trong phòng.

Lúc đầu cô ấy nói những lời này, cũng chỉ muốn chế giễu người đàn ông kia, cô ấy thật sự không tự kỷ đến mức cho là anh ta sẽ thích bản thân mình.

Sau khi cô gái nhỏ rời đi, để lại một hương thơm thoang thoảng.

Không biết là mùi thơm trên người của cô, hay là hương thơm của hoa tươi.

Giang Đức có chút hứng thú mà nhìn bóng lưng rời đi của cô ấy, cúi người nhặt một vật dưới đất lên.

Đó là đồ Mia làm rơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK