Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 526

Nói xong, ánh mắt anh tối sầm lại giống như đang cảnh cáo cô ta: “Tôi hy vọng hôm nay là lần cuối cùng, hãy từ bỏ những suy nghĩ trong đầu cô đi, chúng ta vốn dĩ không có khả năng.”

Nói xong, anh không để ý đến sắc mặt trắng bệch của Hà Thanh, xoay người bước đi.

Hà Thanh ngơ ngác đứng im tại chỗ, những lời người đàn ông đó nói giống như sấm sét vang bên tai, nháy mắt khiến đầu cô ta nổ tung… Quả nhiên anh không có cảm xúc với cô ta, anh quả nhiên…Không hề thích cô ta!

Hà Thanh nghĩ đến chuyện này, nước mắt lại chảy xuống, dần dần cô ta biến loại tình cảm đau buồn này thành nỗi hận!

Mọi chuyện đi đến bước này đều bởi vì người phụ nữ trong bệnh viện kia!

Tại sao cô ta không ngã chết đi? Còn muốn sống làm cái gì?

Hà Thanh độc ác nghĩ vậy.

Trước kia, ý nghĩ muốn Nguyễn Khánh Linh biến mất chỉ thoáng qua trong đầu, nhưng hiện tại, bởi vì Phạm Nhật Minh, ý nghĩ này trực tiếp thúc giục suy nghĩ trong đầu, khiến nó trở thành chuyện nhất định phải làm, nó dường như đã cắm rễ ở sâu trong đầu cô ta.

Một khi suy nghĩ này đã cắm rễ sâu ở trong lòng, Hà Thanh bắt đầu toan tính, cô ta lau khô nước mắt, nhìn xung quanh một lượt, đi tới một góc không có người để gọi điện cho người bạn tốt nhất.

“Tôi muốn Nguyễn Khánh Linh phải chết.”

Hàn Văn Trịnh và Hà Thanh là bạn cùng lớp đại học, nhưng anh ta học ngành y, gia đình cũng có truyền thống theo ngành y, lúc trước anh ta có tình cảm với Hà Thanh, tuy nhiên cô ta không hề có cảm xúc với anh ta, cho nên hai người trở thành bạn tốt của nhau.

Khi nghe Hà Thanh nhắc đến cái tên kia, anh ta theo bản năng mà nheo mắt lại, không nói một lời nào.

Hà Thanh biết anh ta không quen Nguyễn Khánh Linh, vì thế nhân tiện nói: “Tôi sẽ gửi ảnh của cô ta cho anh, tôi không cần biết anh làm gì, chỉ cần biết nhất định phải khiến cho cô ta chết.”

Vào thời điểm nói những lời này, Hàn Văn Trịnh tinh tường có thể nhận thấy được, người phụ nữ hàng ngày nói chuyện vô cùng nhẹ nhàng này, hiện tại đã bị cơn tức giận khiến cho giọng nói trở nên méo mó.

Anh ta nhíu mày, không có đáp ứng ngay lập tức, ngược lại hỏi: “Tôi có thể giúp cô, nhưng cũng đâu có thể giúp không như vậy được?”

Nghe vậy, Hà Thanh liền biết ngay anh ta muốn chiếm tiện nghi của chính mình, dù sao lúc trước anh ta tỏ tình với cô đã bị cô từ chối.

Trong lòng Hà Thanh tuy có chút không cam lòng, nhưng chỉ cần khiến cho Nguyễn Khánh Linh biến mất khỏi thế giới này, bản thân cô ta để Hàn Văn Trịnh chiếm chút tiện nghi cũng không sao.

Vì thế, cô ta liền nói: “Đợi mọi chuyện thành công, tôi sẽ gặp mặt anh.”

Người đàn ông ở đầu dây bên kia cười khẽ một tiếng, lời nói mang theo vài phần kỳ quái: “Tôi không cần cô.”

“… Cái gì?”

Hà Thanh còn nghĩ bản thân nghe nhầm, cô ta cau mày hỏi lại một lần nữa, kết quả lại nhận được một câu trả lời ngoài ý muốn.

“Tôi muốn Nguyễn Khánh Linh, tôi có cách khiến cô ta hoàn toàn biến mất, nhưng không phải là giết chết cô ta.”

Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia mang theo vài phần lạnh lùng.

“Anh biết Nguyễn Khánh Linh?”

Trái tim Hà Thanh đột nhiên nhảy dựng lên, vội vã hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK