Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1743

Nghe vậy, ánh mắt Hà Thanh bỗng nhanh chóng lóe lên vẻ mỉa mai.

Anh ta nghĩ người nhà họ Phạm dễ đối phó vậy sao?

Huống hồ còn có đứa con của Nguyễn Khánh Linh vẫn đang ngáng đường, dựa vào mức độ thiên vị của ông nội đối với Phạm Nhật Minh thì…

Nhưng cô ta vẫn có thể lợi dụng điểm này.

Hà Thanh bỗng nhướng mày nhìn người đàn ông bên cạnh, nói: “Làm gì mà dễ dàng như thế? Người ông cụ Phạm coi trọng nhất vẫn là đứa con của con trưởng Phạm Nhật Minh kia, anh biết mà đúng chứ?”

Cho dù Tần Hướng Đông có tầm thường đến mấy thì cũng có từng nghe qua cái tên Phạm Nhật Minh này, anh ta gật đầu.

Hà Thanh nói tiếp: “Vợ anh ta cũng mang thai rồi, tới lúc cả hai đứa bé được sinh ra thì dựa vào sự thiên vị mà ông cụ Phạm dành cho Phạm Nhật Minh, anh nghĩ ông ta sẽ trao quyền thừa kế cho ai chứ?”

Nghe thấy vậy, Tần Hướng Đông thật sự nhíu mày lại, suy nghĩ một lát, nheo mắt, vẻ mặt có phần nguy hiểm, nói: “Chuyện này dễ thôi, anh đi phá bỏ đứa con của cô ta xem còn ai dám tranh giành quyền thừa kế với con mình nữa?”

Lời này của Tần Hướng Đông đã nói trúng tim đen của Hà Thanh, tâm trạng cô ta cũng tốt lên rất nhiều, trên mặt mang theo nét cười, nói: “Vậy thì nhờ hết vào anh đấy.”

Trông thấy nụ cười của Hà Thanh, Tần Hướng Đông lại rục rịch, thân dưới lại có phản ứng. Anh ta trực tiếp lật người lại đè lên người Hà Thanh, đang định cởi quần áo cô ta thì bị cô ta nắm lấy cánh tay.

Người phụ nữ thu lại nụ cười, cau mày nói: “Không được làm nữa, anh không cần đứa con này nữa à?”

Tần Hướng Đông thở dài, nhưng đạn đã lên nòng thì không thể nào không bắn, vậy nên anh ta nở một nụ cười đểu cáng, nhấc người phụ nữ để cô ta nằm lên người anh ta, ấn đầu cô ta xuống dỗ dành nói: “Hà Thanh ngoan, giúp tôi đi.”

Dù Hà Thanh không thích làm mấy cái chuyện như thế này, nhưng vì để Tần Hướng Đông đi trừ khử đứa con đó của Nguyễn Khánh Linh, cô ta phải chịu đựng cơn buồn nôn mà chiều theo ý anh ta.

Ngày hôm sau, Nguyễn Khánh Linh cùng với Phạm Nhật Minh lại đi máy bay trở về Lâm Đồng.

Vì những bức chân dung được chụp trước đó đã hoàn thiện nên Nguyễn Khánh Linh phải quay về công ty một chuyến.

Lúc đang chọn ảnh, Nguyễn Khánh Linh gặp chút khó khăn. Có rất nhiều ảnh, hơn nữa toàn là ảnh đẹp. Cô cũng không biết nên chọn tấm nào mới được.

Vì vậy, cô liền nghĩ đến Phạm Nhật Minh, lập tức gửi tin nhắn hỏi anh có rảnh không.

Ở đầu dây bên kia, Phạm Nhật Minh lập tức trả lời:

“Rảnh.”

Nguyễn Khánh Linh cười, cô cũng không dài dòng, gửi toàn bộ ảnh chụp cho Phạm Nhật Minh để anh chọn.

Cũng chẳng bao lâu sau, anh đã chọn xong rồi.

Nguyễn Khánh Linh còn cảm thấy anh chọn quá nhanh. Sau đó khi lần lượt nhìn từng tấm một thì thấy thiếu mấy tấm, cô liền phát hiện ra mấy bộ quần áo mà người đàn ông này chọn đều vô cùng kín đáo.

Những bộ mà anh không chọn đều là hở tay chân, không thì hở lưng.

Phát hiện sự nhỏ nhen của người đàn ông này, Nguyễn Khánh Linh cũng không vạch trần. Cô giả bộ như không biết, nhưng trong lòng không kìm được lâng lâng như ăn mật ngọt.

Cô gửi lại một chữ: “Được.”

Không lâu sau đó, người đàn ông ấy lại gửi cho cô một tin nhắn.

“Anh mua chút gì cho em ăn, lát nữa sẽ tới, anh họp cái đã.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK