Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 184

“Khánh Linh, cô có thể thoải mái hơn và coi đây như một studio.”

Tuy nói như vậy, nhưng rốt cuộc Nguyễn Khánh Linh vẫn thấy mất tự nhiên, tuy rằng ảnh chụp không tệ nhưng vẫn thiếu đi màu sắc ham muốn tự nhiên.

Vì yêu cầu của bộ ảnh này, Nguyễn Khánh Linh phải để lộ góc nghiêng, mặc dù được che bởi một tấm màn che nhưng việc biểu cảm trên gương mặt của cô cũng rất quan trọng.

“Khánh Linh.” Hồ Phi ra hiệu cho nhiếp ảnh gia tạm dừng, rồi gọi Nguyễn Khánh Linh ra ngoài.

“Tôi biết cô không thoải mái khi chụp ở đây, nhưng trong bộ ảnh này, các yêu cầu được quy định bởi nhãn hàng rất nghiêm túc, không hề dung tục. Nếu cô không thể thả lỏng được hay là thử uống chút rượu xem sao?”

Thực ra, khi Nguyễn Khánh Linh nghe đề nghị của Hồ Phi, cô muốn từ chối ngay, tửu lượng cô kém như vậy, nếu cô uống rượu vào say thật thì không biết về nhà sẽ làm những việc lung tung gì chứ chưa nói đến việc có bị Phạm Nhật Minh phát hiện hay không.

Nguyễn Khánh Linh im lặng, Hồ Phi hiểu được suy nghĩ của cô nên nói: “Cô không cần lo lắng, chỉ cần uống một chút thôi, sẽ không say đâu, nhiều nhất cũng chỉ trong tình trạng hơi say, như thế sẽ tạo ra hiệu ứng tốt nhất. ”

Nguyễn Khánh Linh rối bời, cô nhìn thời gian, bây giờ đã muộn, nhưng côvẫn không có được trạng thái tốt nhất lúc chụp ảnh, nếu cứ tiếp tục bế tắc như thế này cũng không phải cách.

Cuối cùng, cô gật đầu đồng ý: “Được rồi.”

Thật ra, Nguyễn Khánh Linh cũng đã uống hết nửa ly rượu whisky mà vẫn chưa say, cơ thể cô chỉ nóng lên, khuôn mặt thanh tú lúc này cũng ửng đỏ càng thêm chút mê người.

Thấy vậy, Hồ Phi cười hài lòng, rồi lại đưa cô trở vào trong.

Khi tiếp tục chụp ảnh, trạng thái của cô hoàn toàn khác với lần trước.

Sau khi Nguyễn Khánh Linh uống rượu, cô không còn căng thẳng như lúc đầu, thay vào đó, trông cô bướng bỉnh hơn, khác hẳn với phong cách chụp ảnh thường ngày.

Hồ Phi nhìn người phụ nữ dưới camera, cô ăn mặc gợi cảm, khuôn mặt quyến rũ, thuần khiết, một tay chống cằm, khi nhìn xuống lại gợi cảm mê người. Nhưng sự quyến rũ dưới cách thể hiện của Nguyễn Khánh Linh lại in đậm cá tính, màu sắc riêng của cô, mà cụ thể là sự sạch sẽ.

Cô có thể là một thiên thần rơi xuống thế giới phàm trần, cũng có thể giống như một vũ công nơi địa ngục.

Sau khi Nguyễn Khánh Linh chụp ảnh xong, cô cũng tỉnh rượu hơn, cô hơi lo lắng nhìn Hồ Phi, tự hỏi không biết ảnh lần này chụp thế nào.

Trước khi Hồ Phi lên tiếng, các nhiếp ảnh gia và đạo diễn lần lượt vỗ tay khen ngợi cô, khoe rằng: “Ảnh đẹp lắm, cô vất vả rồi.”

Nguyễn Khánh Linh nhận được một câu trả lời khẳng định, và đương nhiên cô rất vui, áp lực trong lòng cuối cùng cũng dịu xuống.

Hồ Phi đang chọn ảnh,anh ấy bước tới, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười: “Khánh Linh, ảnh chụp rất đẹp. Hôm nay tới đây thôi. Đây là tiền lương của cô.”

Nói xong, anh ta đưa một tấm séc có ghi số tiền cho Nguyễn Khánh Linh.

Nguyễn Khánh Linh cầm lấy, trên đó ghi 350 triệu.

Sau khi cô nói lời cảm ơn, Hồ Phi liền đưa cô ra khỏi quán bar, vốn dĩ anh ấy muốn đưa cô về nhà nhưng Nguyễn Khánh Linh không chịu nên anh ấy cũng không nài nỉ nữa.

Hồ Phi nhìn Nguyễn Khánh Linh, anh ấy nói: “Khánh Linh, hôm nay mới bắt đầu thôi, mọi người đều có ấn tượng tốt với cô, chỉ cần cô tiếp tục hợp tác với tôi thì tiền lương nhất định sẽ khiến cô hài lòng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK