Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1212

Trước đó cô có xuất bản một cuốn sách, bên trong có viết về một người có nghề gốm sứ dân gian.

Lúc đó cô có ghé qua nhà ông ấy, mà bản thân ông ấy cũng đã nói bản thân rất thích cất giữ mấy thứ như tranh chữ thư pháp. Nói cách khác, có thể ông ấy sẽ có thứ mình muốn tìm.

Nguyễn Khánh Linh nghĩ như vậy, khuôn mặt nhỏ lại khôi phục như cũ.

Cô hứng thú bừng bừng một lần nữa cầm điện thoại di động lên để liên hệ với Trần Quốc Nam.

Trước đó cô đã kết bạn Zalo với ông, cho nên lần này cô trực tiếp gửi tin nhắn Zalo sang.

Nguyễn Khánh Linh lại không nghĩ tới Trần Quốc Nam lại đồng ý rất dễ dàng.

Ông còn bảo cô sang nhà ông ấy lấy.

Vả lại, ông ấy còn bảo là muốn tặng riêng cho mình một bộ.

Nguyễn Khánh Linh nghe xong, khóe miệng của cô tươi cười càng rạng rỡ hơn.

Nhưng cô vẫn cảm thấy nên cho Trần Quốc Nam tiền công mới được, không thì cô sẽ thấy rất ngại ngùng.

Phạm Nhật Minh nhìn cô gái trong lòng, anh cũng không biết cô đang nói chuyện phiếm với ai mà cười đến vui vẻ như vậy.

Anh có chút ghen tuông hỏi: “Em đang nói chuyện phiếm với ai thế?”

“Trần Quốc Nam, chính là người trong nghề lúc trước em nói với anh đó. Nhà ông ấy có bút mực giấy nghiên, ông ấy bảo em qua lấy là được.” Nguyễn Khánh Linh không che giấu mà nói thẳng ra.

Tay cô chỉ lật qua lật lại, cô còn muốn gửi tin nhắn cho Trần Quốc Nam, bỗng nhiên điện thoại của cô đã bị người đàn ông kia cướp đi.

Anh lại tắt điện thoại của cô lần nữa rồi đặt ở tủ đầu giường.

Nguyễn Khánh Linh đưa tay đi lấy: “Anh làm gì vậy? Em còn chưa gửi xong tin nhắn đâu.”

Kết quả, Phạm Nhật Minh lại định trụ tay của cô, làm sao cũng không cho cô cơ hội lấy lại điện thoại di động.

Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay anh cướp mất điện thoại di động của cô trong khi cô đang nhắn tin cho người khác

Nguyễn Khánh Linh lại nghĩ đến buổi trưa hôm nay, dáng vẻ khi anh vịn Hà Thanh.

Đúng lúc hiện tại Phạm Nhật Minh còn trầm giọng nói: “Không được đi, em muốn bút mực giấy nghiên thì anh chuẩn bị cho em không được sao? Em lấy đồ của đàn ông khác làm gì?”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh trực tiếp bị anh chọc giận đến nở nụ cười: “A nh nói gì? Em còn muốn cho ông ấy tiền đấy! Anh nói em lấy đồ của người đàn ông khác, vậy làm sao anh không suy nghĩ lại bản thân mình đi? Hôm nay trông thấy Hà Thanh té xỉu, anh còn lo lắng cho cô ta như vậy, em có nói gì không?”

Lời vừa dứt, Nguyễn Khánh Linh đã trông thấy khuôn mặt người đàn ông càng ngày càng nặng.

Cô giật mình trong lòng cảm thấy có chút không ổn.

Hình như mình nói hơi quá rồi…

Nguyễn Khánh Linh đang muốn thoát khỏi cái ôm người đàn ông đã bị bàn tay của anh giữ eo lại.

Anh nói: ” Cô gái à, nói lung tung là phải chịu phạt đấy.”

Cuối cùng, Nguyễn Khánh Linh bị người đàn ông ăn sạch sẽ, người đàn ông ép ở trên người cô. Anh nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ ửng đỏ của cô, ánh mắt lại bắt đầu nóng rực lên.

Tất nhiên cô biết ánh mắt này của Phạm Nhật Minh đại diện cho điều gì, cô vô thức muốn đẩy anh ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK