Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 956

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, liền dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Vừa đúng lúc này, Trần Hữu Nghị đi lấy thuốc cho Lăng Huyền, trong phòng khách chỉ có hai người họ.

Bác sĩ cầm hộp y tế, chuẩn bị rời đi thì đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Lăng Huyền, hỏi: “Cô gái, trong nhà cô có chị em gì không?”

Nghe lời này của ông ấy, Lăng Huyền nhíu mày, cô ấy khẽ cười, nói: “Không có, sao bác sĩ lại hỏi vậy?”

Khuôn mặt vị bác sĩ này có chút nghi ngờ, vội nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy cô gái rất giống một người, vì vậy hỏi thử.”

Nói xong, bác sĩ đang chuẩn bị rời đi, liền nghe thấy giọng Lăng Huyền vang lên: “Đúng không? Giống ai cơ?”

Bác sĩ vô thức mà quay đầu lại, sau đó nhìn thấy biểu cảm cười như không cười của Lăng Huyền, trong nháu mắt ông ấy liền cảm thấy lạnh gáy, cứ cảm thấy hình như Lăng Huyền biết được gì đó, ông ấy không dám ở lại nữa, thuận miệng nói hai câu rồi vội rời đi.

Sau khi Trần Hữu Nghị đưa thuốc cho nhà bếp liền đi ra, nhìn thấy Lăng Huyền đang ngồi bất động trên ghế sô pha, nụ cười nơi khóe miệng có chút cứng đờ, hình như có chút lạnh lùng.

“Đang nghĩ gì đấy?”

Trần Hữu Nghị đến gần, hỏi cô ấy.

Lúc này, Lăng Huyền ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cô ấy nhìn một hồi lâu, lại nở nụ cười, chậm rãi nói: “Không có gì, là bác sĩ vừa hỏi tôi có chị em gì hay không.”

Quả nhiên, vừa nghe đến vấn đề này, sắc mặt Trần Hữu Nghị liền thay đổi, giả bộ bình tĩnh.

Anh ta giật giật khóe miệng, hỏi: “Sau đó thì sao? Em nói cái gì?”

“Trong nhà tôi không có chị em, chắc chắn là không có, nhưng mà tôi lại hỏi sao ông ta lại hỏi như vậy, ông ta lại nói tôi giống một người.”

Lăng Huyền dùng giọng điệu thoải mái mà nói những lời này, ánh mắt cứ dán chặt vào Trần Hữu Nghị, không bỏ qua một biểu cảm nào trên mặt anh ta.

Khóe miệng người đàn ông có chút không nhếch lên được, vẻ mặt anh ta bắt đầu mất tự nhiên, nhưng lại giả bộ như rất bình tĩnh mà hỏi: “Vậy sao? Ông ta có nói là giống ai không?”

Lăng Huyền nhìn biểu hiện của anh ta liền biết, chắc chắn anh ta không muốn cho mình biết chuyện của Tình Tình, không muốn cho cô ấy biết thực ra cô ấy là thế thân của Tình Tình!

Đột nhiên, Lăng Huyền cảm thấy không thú vị nữa, cô ấy không quan tâm tới lời anh ta nữa, giọng nói cũng nhẹ xuống.

“Ông ấy không nói, sau đó vội vàng đi rồi.”

Nói xong những lời này, hình như Trần Hữu Nghị thở phào một hơi.

Lăng Huyền đứng dậy, nói: “Vây giờ tôi có thể ra ngoài được chưa?”

Trần Hữu Nghị bảo người lấy áo khoác cho cô ấy, lại tự mình mặc vào cho cô ấy, nói: “Đi đi, anh bảo người đi cùng em.”

Nghe vậy Lăng Huyền nhìn anh ta một cái, không nói gì liền bước đi.

Anh ta bảo người đi cùng cô ấy, chẳng qua là muốn tìm người giám sát cô ấy, không để cho cô ấy chạy mà thôi.

Nhưng mà bây giờ, cô ấy cũng không có tâm tình chạy nữa, trải qua hai ngày này, chuyện của Tình Tình, Lăng Huyền luôn muốn tìm cơ hội để hỏi anh ta, trước đây suy nghĩ này không mạnh mẽ như vậy, nhưng mà sự xuất hiện của bác sĩ vào hôm nay, càng kích thích lòng hiếu kỳ của cô ấy.

Sau khi Lăng Huyền rời đi, vẻ mặt Trần Hữu Nghị liền trầm xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK