Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1314

Trong mắt của cô, anh lại có thể vô dụng đến như vậy sao? Bị những người khác kiềm chế chặt chẽ, không thể làm gì được ư?

Phạm Nhật Minh vừa lo lắng lại đau lòng.

Loại cảm giác này, hệt như khi anh còn bé, bố mẹ anh xảy ra chuyện, anh cũng ngồi trên xe, trơ mắt nhìn thân thể của bọn họ dần dần lạnh băng.

Sự tuyệt vọng và ngạt thở cùng nhau xông tới.

Phạm Nhật Minh bế Nguyễn Khánh Linh ngồi lên xe, ra lệnh: “Đi bệnh viện.”

Cho dù là ai thì cũng đều nghe ra được, lúc này giọng nói của người đàn ông đã trở nên gấp gáp tới mức nào.

Tài xế lái xe rất nhanh.

Trên đường đi, Phạm Nhật Minh vẫn luôn luôn ôm thật chặt Nguyễn Khánh Linh vào lòng, giống như đang lo lắng sẽ để mất cô như vậy.

Thế nhưng mà, cơ thể đang nằm trong ngực của người đàn ông kia thì…

Lúc này lại vụng trộm mở hé nửa con mắt ra, cô lặng lẽ ngắm nhìn Phạm Nhật Minh một chút, lại chỉ có thể nhìn thấy dưới cằm của người đàn ông, đang siết lại rất chặt.

Nguyễn Khánh Linh vừa mừng rỡ, lại cũng rầu rĩ không thôi.

Mừng rỡ là, vốn dĩ cô đã cho là Phạm Nhật Minh sẽ bị Hàn Văn Trịnh kia ép buộc phải ký vào hợp đồng chuyển nhượng, cho nên khi tình thế cấp bách đã làm động tác đụng đầu vào vách tường, nhưng trên thực tế, cô cũng chỉ định làm bộ một chút thôi, tốt xấu gì cũng có thể kéo dài thêm một chút thời gian, để Trung Huy kịp chạy tới.

Cô còn cho rằng, những người vệ sĩ sau lưng kia chắc là sẽ kịp chạy tới ngăn cản cô lại.

Ai biết những người kia tay chân còn không nhanh nhẹn bằng cô, vậy nên đầu cô lập tức đụng thẳng vào vách tường, đâm rách da đầu, đau đến mức muốn rớt cả nước mắt.

Nhưng mà lại không thể nào chịu tội vô ích được, nên cô lập tức dứt khoát giả vờ ngất xỉu luôn.

Ai ngờ mới một lát sau, cô đã nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào không nhỏ, thậm chí còn có cả tiếng của máy bay trực thăng.

Mà cũng không lâu sau đó, cô lập tức rơi vào một vòng ôm ấm áp quen thuộc.

Trong lúc đó, cô đã liếc trộm mấy lần, người đàn ông vẫn luôn luôn nhíu mày, mặt mũi tràn ngập vẻ nghiêm túc, huống chi, lại luôn có người ngoài ở bên cạnh, cho nên Nguyễn Khánh Linh cũng không tiện mở mắt ra, để bọn họ lại biết là mình giả vờ ngất.

Thế là cứ như vậy, lúng ta lúng túng bị Phạm Nhật Minh bế lên xe.

Cô có thể cảm nhận được cảm xúc vừa đè nén vừa đau thương của Phạm Nhật Minh.

Nhất định là anh đang lo lắng cho cô, thế nhưng cô lại cảm thấy nếu cứ thế mở mắt ra, thì đến lúc đó Phạm Nhật Minh biết được mình giả vờ lâu như vậy để lừa gạt anh, thì anh chắc chắn sẽ tức giận.

Cô lại có phần hơi sợ hãi khi anh nổi cơn giận.

Nguyễn Khánh Linh thật sự là xoắn xuýt không thôi, đành phải tiếp tục chấp nhận tiếp tục diễn vai bệnh nhân.

Chờ đến khi tới bệnh viện, cô được đưa thẳng vào phòng cấp cứu.

Nguyễn Khánh Linh trong lòng thấp thỏm, dứt khoát nhắm chặt mắt lại, giả vờ đến là giống thật.

Như thường lệ, bác sĩ tiến kiểm tra một lượt, cuối cùng cũng chỉ băng bó lại vết thương trên trán một lần nữa mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK