Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 807

Lăng Huyền cũng không biết sức lực ở đâu ra, đột nhiên bám lên người Nguyễn Khánh Linh, ôm lấy cô không rời, hai người đều cười ngây ngô.

Những hành động của cô ấy, làm cho Phạm Nhật Minh không thể không thả Nguyễn Khánh Linh ra, mặc kệ cho Lăng Huyền ôm.

Sắc mặt của anh, ngày càng đen.

Sớm biết thế thì không để cho người phụ nữ này đến rồi…

Phạm Nhật Minh đưa bọn họ đến phòng của Nguyễn Khánh Linh, anh và Trần Hữu Nghị, vất vả lắm mới chăm sóc được hai cô nhóc để hai người ngoan ngoãn lên giường, lại cho hai người ăn hai viên thuốc tỉnh rượu, sau khi nhìn bọn họ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mới rời đi.

Phạm Nhật Minh và Trần Hữu Nghị không quay lại sân, mà là lên sân thượng đứng.

Bởi vì không có Nguyễn Khánh Linh ở đây, vì vậy Phạm Nhật Minh hiếm thấy mà rút điếu thuốc ra, khói thuốc lượn lờ trước mặt anh, làm cho khuôn mặt anh trở nên trống rỗng đi không ít.

Đột nhiên anh hỏi: “Nghe Khánh Linh nói, anh đang theo đuổi Lăng Huyền?”

Nhanh Hựu Minh cũng châm thuốc, lại thở dài một hơi: “Đang theo đuổi, nhưng mà gần đây cô ấy trốn tránh tôi, vốn dĩ còn cho rằng còn có cơ hội làm hòa với cô ấy, ai biết được… ây da.”

Phạm Nhật Minh ít khi thấy Trần Hữu Nghị buồn rầu như vậy, bởi vì con người anh ta không tim không phổi, thích trêu đùa.

Thực ra tính cách khá tương đồng với Lăng Huyền.

Nhưng mà, sau khi Trần Hữu Nghị nói xong, hai người lại trầm mặc một hồi.

Dù sao đều là đàn ông trưởng thành rồi, cũng không biết phải nói gì về chuyện theo đuổi con gái, vì vật trong nhất thời không thể khai thác được chủ đề này.

Qua một lát, Phạm Nhật Minh lại hút một hơi thuốc, nói: “Như vậy, đợi lát hai người đấy ngủ say, tôi sẽ bế Khánh Linh đi, cậu vào phòng Lăng Huyền.”

Nghe thấy vậy, sắc mặt Trần Hữu Nghị liền sáng lên rất nhiều.

“Được!”

Sau khi hai người đạt được hợp tác, lại đứng trên sân thược hút thuốc một lát, hàn huyên chút chuyện làm ăn, sau đó liền xuống tầng.

Phạm Nhật Minh đoán hai người cũng đã ngủ say rồi, sau đó liền đi vào trong phòng Nguyễn Khánh Linh.

Nhìn thấy hai người đang nằm trên giường, anh không nhịn được mà nhếch miệng lên.

Lúc này cô nhóc của anh, đang nằm dang chân mà gác lên người Lăng Huyền. Vốn dĩ đã đắp chăn tử tế cho hai người, cũng không biết lúc nào đã bị cô đá xuống đất rồi, còn may trong phòng có máy sưởi, cho dù là đá chăn, cũng không có vấn đề gì lớn.

Phạm Nhật Minh bước nhẹ nhàng đến bên giường, phí chút sức mới có thể gỡ được người của Nguyễn Khánh Linh ra khỏi Lăng Huyền.

Lông mày cô nhíu chặt, giống như là bị ai bắt nạt vậy, miệng bĩu ra, vô cùng không vui.

Nhưng mà, sau khi Phạm Nhật Minh ôm lấy cô, cô lại rất quen thuộc mà nép vào trong ngực anh, hai tay bắt lên cổ anh, đầu dựa vào vai anh, tiếng hít thở rất nhẹ, giống như một con thú cưng ngoan ngoãn.

Tim Phạm Nhật Minh liền mềm.

Biểu cảm trên mặt anh cũng trở nên dịu dàng.

Quay lại phòng của Phạm Nhật Minh, anh cảm thấy thỏa mãn mà ôm cô nhóc vào trong lòng mà đi ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK