Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1894

Mà lần này, Vân Minh Nguyệt cũng không gọi cô lại nữa, dù sao thì cô ta cũng đã có câu trả lời mình cần rồi, tất nhiên sẽ không cần thiết phải để cho một cái bóng đèn như Lãnh Nhược Giai tiếp tục ở lại đây làm gì.

“Hàn Vũ, anh ăn món này đi.”

Vân Minh Nguyệt lại mỉm cười, vui vẻ gắp một gắp đồ ăn cho Lãnh Hàn Vũ.

Lãnh Hàn Vũ nhìn món ăn kia, kiềm chế ý nghĩ muốn hất nó ra khỏi bát của mình, anh ta chỉ đẩy nó sang bên cạnh bát, không hề động vào, những thứ này đều là đồ ăn Vân Minh Nguyệt gắp cho anh ta.

“Không cần gắp cho tôi, cô tự mình ăn đi.”

Lãnh Hàn Vũ nhìn cô ta, nói với giọng lãnh đạm.

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Vân Minh Nguyệt bỗng ngừng lại, sau đó lại lập tức sáng rỡ hơn nữa, cô ta ngọt ngào đáp: “Được.”

Cô ta nghĩ rằng Lãnh Hàn Vũ đang thông cảm cho mình, cho nên không muốn để cho cô ta gắp thức ăn cho anh nữa, nhưng lại không biết trong lòng người đàn ông này lại là hết sức phiền chán, tầm mắt của anh lại lơ đãng dừng ở phía đối diện.

Cô đã đi rồi, chỉ để lại bát cơm của cô, cơm bên trong gần như cũng còn đầy nguyên, vừa rồi căn bản cô chẳng ăn được mấy miếng, cứ đi lên lầu như vậy sẽ không đói chứ?

Chưa bao giờ Lãnh Hàn Vũ cảm thấy muốn đẩy Vân Minh Nguyệt ra xa như vậy.

Anh ta cau mày, trong nháy mắt đã cảm thấy đồ ăn trong bát cũng chẳng còn hương vị gì, anh ta ăn chưa được bao nhiêu đã dừng đũa, ánh mắt nhìn về một hướng, không hiểu vì sao có chút xuất thần.

Đó là hướng vừa rồi Lãnh Nhược Giai rời đi.

Bên kia, sau khi Lãnh Nhược Giai rời khỏi nhà ăn rốt cục cô cũng không nhịn được, hốc mắt đỏ hồng.

Cô cảm giác được bên trong đôi mắt mình đã có chút ẩm ướt, nhưng lại không muốn để cho nước mắt rơi xuống, khiến cho mình trông như hết sức kém cỏi, vì thế cô liền vừa dùng sức giơ tay lên lau khóe mắt vừa trở về phòng mình.

Lãnh Nhược Giai cũng không biết mình bị làm sao, vì sao chỉ cần vừa nhìn thấy Vân Minh Nguyệt đứng bên cạnh Lãnh Hàn Vũ thì trong lòng cô lại giống như có một ngọn lửa không ngừng bùng cháy lên.

Không chỉ như vậy, vừa rồi trông đầu cô thậm chí còn nảy sinh ra ý định muốn kéo Vân Minh Nguyệt ra khỏi anh trai mình.

Có lẽ, từ nhỏ đến lớn cô đều đã quen với việc Lãnh Hàn Vũ chỉ tốt với bản thân mình, cho nên hiện giờ cô cũng chỉ muốn độc chiếm sự tốt đẹp của anh trai, không muốn sự tốt đẹp của anh với cô và những dịu dàng anh dành cho cô sẽ bị phân sang cho người phụ nữ khác.

Không riêng gì Vân Minh Nguyệt, bất kỳ người phụ nữ nào khác đều không được.

Lãnh Nhược Giai chợt bàng hoàng nghĩ ra, tim cô bỗng nhiên đập mạnh thình thịch, cô đột nhiên nhận ra điều mình đang suy nghĩ, dường như là… một chuyện đại nghịch bất đạo…Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ ngưng lên tại đây và tập trung lên tại áp nhé.

Chính bản thân Lãnh Nhược Giai cũng bị dọa sợ.

Nhưng cho dù như thế thì ý tưởng đó trong đầu cô chẳng những không hề biến mất, mà ngược lại nó giống như một loại cỏ dại, một đã khi xuất hiện liền giống như những đốm lửa, điên cuồng lớn mạnh.

Đêm đó, Lãnh Nhược Giai một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, thời gian Lãnh Hàn Vũ rời giường cũng trễ hơn so với bình thường, trên thực tế, tối hôm qua anh cũng không ngủ ngon, luôn nghĩ mãi về chuyện của Lãnh Nhược Giai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK