Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 252

Nguyễn Khánh Linh hi vọng, Phạm Nhật Minh có thể hiểu rõ ánh mắt của cô.

Khả Như nhìn chằm chằm vào Phạm Nhật Minh đang ngồi im trên ghế, trong lòng cô ta lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ không tốt rồi…

Phạm Nhật Minh nhìn thấy ánh mắt của Nguyễn Khánh Linh, một lát sau, anh gật đầu, nhận lấy phần cua đồng kia, lễ phép nhưng xa cách trả lời Khả Như: “Cảm ơn, có điều tôi không thích ăn, nhưng Khánh Linh lại rất thích, cô có lòng rồi.”

Nghe thấy lời này của anh, phản ứng của hai người phụ nữ lại hoàn toàn khác nhau.

Khả Như bị tức chết, đồng thời còn ghen tị đến phát điên luôn rồi.

Mà Nguyễn Khánh Linh lại mừng rỡ, cô vốn cho rằng, Phạm Nhật Minh yên lặng lâu như vậy, chắc chắn là sẽ từ chối, nhưng mà không nghĩ đến anh lại nhận! Lại còn biết mình thích ăn cua đồng nữa chứ.

Nguyễn Khánh Linh cười tươi đến mức hai mắt cong cong, cô không chớp mắt nhìn chằm chằm cua đồng ở trước mặt, như ước gì có thể chạy nhanh đến đó.

“… Không cần cảm ơn đâu…”

Mặc dù Khả Như vừa tức giận vừa ghen tị, nhưng mà bây giờ đang ở trước mặt Phạm Nhật Minh, cô ta cũng không thể biểu hiện ra ngoài được, chỉ có thể cắn răng mà nói ra một câu.

Cô ta nhìn thấy từ đầu đến cuối ánh mắt của người đàn ông đều nhìn Nguyễn Khánh Linh, giống như là ngoại trừ cô ra, trên thế giới này không còn người phụ nữ nào khác vậy!

Khả Như càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình vừa thấp kém lại còn buồn cười, thậm chí cô ta còn cảm thấy vô cùng tủi thân nữa.

Thế nhưng Phạm Nhật Minh cũng không thèm để ý đến cô ta, sau khi nói lời cảm ơn xong thì cũng không còn nhìn cô ta nữa… Cuối cùng Khả Như nhịn không được, vội vàng nói một câu: “Em đi trước đây.”

Sau đó cô ta vội vàng rời đi, chuyện này làm cho cô ta mất hết mặt mũi, không còn một chút danh dự nào nữa.

Nhưng ai biết được bởi vì cô ta đi quá nhanh, giày cao gót đột nhiên trẹo một cái, cô ta lảo đảo bước về phía trước mấy bước, suýt nữa đã ngã chỏng vó rồi, trông vô cùng thảm hại!

Thậm chí cô ta còn không dám quay đầu lại, sợ vừa quay đầu thì sẽ nhìn thấy vẻ cười nhạo trong mắt hai người kia!

Vậy nên sau khi Khả Như đứng vững lại trên giày cao gót, cũng không có quay đầu lại mà cứ thế tiếp tục bước đi.

Quả thật là cô ta suy nghĩ nhiều rồi, Nguyễn Khánh Linh với Phạm Nhật Minh vốn dĩ cũng không có để ý đến chân của cô ta có đau hay thế nào không, mà sau khi cô ta rời đi thì Nguyễn Khánh Linh đã chờ không được mà đưa tay về phía con cua đồng kia rồi, nhưng mà cô còn chưa chạm đến thì tay đã bị đánh một cái.

“Làm gì vậy chứ?”

Nguyễn Khánh Linh không hài lòng nhìn Phạm Nhật Minh.

Người đàn ông thấy cô hơi xù lông, có chút bất đắc dĩ nói: “Đi rửa tay trước đi.”

Ánh mắt này của cô, giống như là anh không cho cô ăn vậy.

Nghe thấy vậy, Nguyễn Khánh Linh mới thôi không nhìn anh nữa, lại cười ha ha đi ra ngoài rửa tay.

Sau khi Khả Như rời khỏi văn phòng, cô ta cũng không nhịn được nữa, hai mắt rưng rang, nước mắt như sắp rơi xuống rồi.

Cô ta cúi đầu đi vào thang máy, tiện tay ấn nút đóng, lúc này, phía sau cô ta đột nhiên vang lên một giọng nói: “Khả Như?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK