Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 534

Hàn Văn Trịnh yên lặng nhìn cô vài giây, cười cười rồi đứng lên.

“Bảo bối à, cô ngày càng trở nên thú vị rồi đó…”

Tuy Hàn Văn Trịnh đã đi rồi, nhưng lời hắn nói cứ quanh quẩn bên tai cô không chịu tan.

Nguyễn Khánh Linh suy sụp, không ngờ rằng bản thân lại có ngày vướng vào loại chuyện như thế này, cho dù cô dùng bất cứ biện pháp nào cũng không thể trốn thoát.

Ngày nào ngoài cửa cũng có vệ sĩ canh gác, ngay cả cái cửa sổ kia trông có vẻ đơn giản nhưng cũng được chế từ kính chống đạn, đúng là không còn đường thoát.

Trừ khi có người ngoài tới cứu, nếu không, cô không thể rời khỏi chỗ quái quỷ này nửa bước.

Nhưng xung quanh cô toàn là người của Hàn Văn Trịnh, cô không có cách nào liên hệ với người bên ngoài…

Mấy người hầu cũng không có khả năng giúp cô…

Trong thế bốn bề đều là kẻ địch, Nguyễn Khánh Linh đột nhiên nghĩ ra một cách.

Hàn Văn Trịnh nghe người hầu báo cáo, vội vã chạy tới đã thấy Nguyễn Khánh Linh ngã bệnh sốt cao.

Khi thấy gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô, bỗng chốc lý trí anh ta bay sạch, anh ta sai người đi gọi bác sĩ gia đình đến sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy tay cô, vừa thương xót vừa có chút thắc mắc.

Sao đang khỏe mạnh lại tự nhiên sốt cao?

Vương Bình là bác sĩ riêng của gia đình Hàn Văn Trịnh, sau khi được báo ông ta vội vàng đem dụng cụ chạy tới, nhưng ông ta nhanh chóng biết rằng Hàn Văn Trịnh không cần khám bệnh mà người cần được khám là Nguyễn Khánh Linh.

Vì chuyên ngành học của Hàn Văn Trịnh không phải nội khoa nên đối với Nguyễn Khánh Linh đang bị sốt cao, anh ta cũng bất lực.

“Cậu chủ, giờ tôi khám cho cô gái này phải không?”

Vương Bình bắt đầu xem bệnh.

Hàn Văn Trịnh gật đầu, sau đó đứng dậy nhường chỗ cho Vương Bình, sau khi Vương Bình thấy mặt của Nguyễn Khánh Linh thì khẽ giật mình.

Hóa ra lại là cô ấy!

Nguyễn Khánh Linh tỉnh lại, cô yếu ớt nhìn Vương Bình, là một người đàn ông trung niên, nét mặt hiền lành, trông có vẻ dễ gần.

Tuy cơ thể cô khó chịu nhưng đầu óc vẫn rất nhanh nhạy suy nghĩ.

Làm sao để Hàn Văn Trịnh đi ra ngoài bây giờ?

Sau khi khám cho Nguyễn Khánh Linh xong, Vương Bình truyền nước muối sinh lý cho cô, ông ta kiềm chế lại sự ngạc nhiên và hoảng sợ trong lòng cúi đầu nhanh chóng thu dọn dụng cụ.

Bây giờ, Hàn Văn Trịnh lại đi tới và ngồi xuống bên giường Nguyễn Khánh Linh, anh ta kéo cô ôm rồi ôm cô vào lòng, âu yếm hỏi: “Đỡ khó chịu hơn chưa?”

Thực ra anh ta cũng không mong chờ gì là cô sẽ đáp lời cả, nhưng cô lại lên tiếng làm anh ta hơi bất ngờ.

“Ừm, tôi muốn ăn cháo.”

Bây giờ cơ thể Nguyễn Khánh Linh yếu ớt, giọng nói cũng yếu theo làm cho người ta thương xót.

Hàn Văn Trịnh nghe vậy vội vàng đứng lên: “Để tôi sai người đi mua ngay.” Nguyễn Khánh Linh lại nói thêm: “Tôi không muốn ăn cháo mua ở ngoài, trước đây, mỗi khi tôi ốm, anh ấy đều tự mình xuống bếp nấu cháo cho tôi ăn…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK