Tuy hiện tại trời đã vào thu, nhưng thời tiết không lạnh lắm, vẫn rất mát mẻ, buổi trưa mặt trời lên cao vẫn rất nóng.
Cô còn mặc váy, anh trực tiếp vén váy cô lên đến đầu gối, nhìn thấy miệng vết thương cô bị ngã hôm qua.
"Có đau không?"
Cố Gia Huy mềm giọng, anh chẳng có cách nào với cô.
Hứa Minh Tâm cắn chặt môi, không nói gì.
Trong lòng, cô có một chút khí khái đấy.
Anh dịu dàng xoa miệng vết thương giúp cô, anh nói với giọng ấm áp: "Tôi biết Trình Hoa đã đi tìm em rồi."
"Hôm đó anh về muộn, tôi đã biết mùi nước hoa trên người anh là của ai rồi. Là của cô ta đúng không, hôm đó cô ta đến tìm tôi, trên người cô ta cũng xịt mùi hoa hồng."
"Mũi chó của em linh thật đấy."
"Cô ta biết anh ở bệnh viện, nhưng tôi lại không biết. Vị hôn phu của tôi đau dạ dày nhập viện, nhưng tôi lại không biết, còn phải người khác nói cho tôi biết, anh không thấy nực cười à?"
"Tôi không nói cho em biết, là không muốn để em có tâm lý gánh nặng, tôi sợ em lo lắng."
Anh ôn tồn giải thích. "Thực ra những gì cô ta nói với tôi đều đúng hết. Tôi đúng là gánh nặng của anh, là một kẻ vô dụng. Tôi chẳng biết gì cả, đề toán học nho nhỏ cũng không biết làm, sau này chắc chắn cũng không thi đậu kế toán. Ngay cả năng lực tính toán cho anh tôi cũng không có, tôi làm gì còn mặt mũi mà ở bên anh nữa? Lúc đầu, tôi tưởng chúng ta
cùng chạy trên một con đường, anh không chê tôi, tôi không chê anh, không ngờ..."
"Anh... nhoáng cái anh đã trở nên vừa đẹp trai vừa giàu có, phụ nữ thích anh, đàn ông cũng thích anh! Nhưng tôi có cái gì? Đến cả hai lạng thịt tôi cũng không có!"
Không so sánh thì không biết, so sánh vào thì hết hồn.
Hứa Minh Tâm chán nản vì sự vô dụng của mình, khoảng cách giữa bọn họ không phải cái mà cô cứ cố gắng là có thể lấp đầy được.
Rõ ràng chính là rãnh trời, cho dù cô sinh sớm hai trăm năm, thì cũng không đuổi kịp nhịp bước của Cố Gia Huy.
Anh ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, chắc chắn là có việc lớn cần làm.
Nhưng cô thì chẳng giúp được gì, cô không muốn sau này hối hận, chi bằng bây giờ cô cắt đứt luôn đoạn tình duyên này đi.
"Tốn vốn chẳng có gì cả, bây giờ quay về ban đầu cũng không sợ!"
"Em còn có tôi."
Cố Gia Huy đứng dậy, bàn tay to luồn vào mái tóc cô, sau đó anh cúi người chặn lại cánh môi đang lải nhải kia.
Hứa Minh Tâm bất ngờ không kịp phòng bị, hai mắt mở to, cô quên luôn cả việc đẩy anh ra, mặc anh đòi lấy.
Đợi đến lúc cô phản ứng lại, muốn đẩy người ra, thì đã không kịp nữa rồi.
Cái ôm của anh tựa như tường đồng vách sắt, căn bản là không lay động được.
Cô sốt ruột rồi.
Nụ hôn này vẫn bá đạo như trước đây, nhưng lại mang theo chút dịu dàng.
Cô thật sự sợ mình không giữ vững được, vì một cái hôn mà bị đánh bại.
Cô nhẫn tâm, cắn mạnh xuống.
Sau đó, mùi máu nồng đậm lan ra trong miệng hai người, rất nồng.
Cố Gia Huy bị đau, rõ ràng thân mình đã hơi hoảng hốt, hiển nhiên là anh không ngờ Hứa Minh Tâm nhẫn tâm như vậy.
Hứa Minh Tâm thầm thở dài nhẹ nhõm, cô cho rằng chắc chắn anh sẽ buông cô ra, nhưng không ngờ...
Anh lại mặc kệ đầu lưỡi bị thương của mình, hôn sâu hơn.
Công thành chiếm đất, không để cho cô có cơ hội thở dốc.
Nụ hôn này, cũng từ dịu dàng biến thành trừng phạt.
Cuối cùng, anh lưu luyến tách ra.
"Anh điên rồi!"
Hứa Minh Tâm che miệng, cô nhìn anh với ánh mắt khiếp sợ.
Tại sao anh không buông ra, nhát cắn đó nặng thế nào cô là người rõ nhất.
Cố Gia Huy nuốt máu trong miệng, nói: "Đây là cái tôi đánh nhận, tối qua tôi không nên thả em đi. Tôi nghĩ rằng tôi có thể hào phóng thành toàn cho em, nhưng rốt cuộc toàn là lừa mình dối người."
"Em sờ lên trái tim tôi đi, nó muốn nói cho em biết, nó đau đến sắp chết rồi đấy! Em đã nghe thấy chưa!"
Anh bắt lấy bàn tay nhỏ của cô, áp thẳng vào ngực.
Cô có thể cảm nhận được rõ ràng rằng, trái tim kia đang đập thình thịch dưới lớp quần áo và máu thịt,
Nhiệt độ của cơ thể anh truyền tới, dù cho là quần áo cũng không ngăn được.
Cô hoang mang rối bời, ngón tay run run, muốn rút về, nhưng lại bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay anh.
"Đừng trốn, em nhìn vào mắt tôi này, tôi chỉ cần một câu của em."
"Câu... câu gì?"
Cô vốn tưởng mình có thể khống chế được cảm xúc của mình, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, đã không ngừng run rẩy, vụn nát.
Đến cả dũng khí nhìn vào mắt anh cô cũng không có, ánh mắt lấp lánh.
"Tôi hỏi em, rốt cuộc chỗ này của em có tôi không!"
Ngón tay thon dài như ngọc của anh chỉ vào ngực cô.
Cách lớp quần áo, cũng có thể cảm nhận được ngón tay anh rất dùng sức, móng tay hơi sắc.
Trong nháy mắt, trái tim cô như bị một con dao đâm vào, đau đớn.
Cô định cúi mặt, nhưng không ngờ tiếng quát của anh lại truyền vào tai.
"Nhìn vào mắt tôi, trả lời tôi, chỉ cần em nói, ở đây không có tôi, tôi sẽ đi."
"Không..."
Cô còn chưa nói hết câu, anh lại cúi người chặn miệng cô một lần nữa.
Lần này, càng thêm mạnh mẽ bá đạo.
Hôn một trận, thở hồng hộc, bởi vì thiếu dưỡng khí trong thời gian dài nên mặt cô đỏ lên.
"Anh... anh phạm quy!"
"Người phạm quy là em, em đang nói dối, trái tim em nói cho tôi biết em vẫn còn yêu tôi, không nỡ rời xa tôi. Sau khi rời xa tôi, em rất buồn, em sẽ khóc sẽ bất lực sẽ rối bời. Cho nên, tôi tuân theo ý nguyện của trái tim em, đưa em về nhà, để em mãi mãi không rời xa tôi!"
"Anh, anh nói linh tinh, đây là trái tim của tôi, nó nghĩ như thế nào tôi là người rõ nhất. Rõ ràng nó... rõ ràng nó..."
Cô lắp bắp, nói không nên lời.
Bởi vì... Những gì Cố Gia Huy nói chính là lời trong lòng mình!
Đúng là cô rất buồn, cũng rất lưu luyến, cô cảm thấy đau đớn, đau đến tê tâm phế liệt.
Nhưng mà... chưa bao giờ cô nghĩ Cố Gia Huy sẽ tìm tới đây.
Cô ước gì khiến anh cả đời không đến tìm mình, tốt nhất là hai người cả đời không qua lại.
Đây là kết cục tốt nhất.
Cô chỉ cần biết tin tức của anh trên ti vi, biết anh sống tốt là cô đã thấy mỹ mãn rồi.
"Cố Gia Huy, thực gia Trình Hoa nói không sai, anh nên ở cùng cô ta."
"Thế em thì sao?"
"Tôi ư?" Cô vẫn chưa nghĩ tới kết cục của mình: "Tôi sẽ học xong đại học, rời khỏi thành phố này, thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Hứa, sống cuộc sống mà mình muốn. Có lẽ... tôi sẽ lập gia đình..."
"Thúi lắm, em chỉ được cưới tôi, lẽ nào em còn định cắm sừng tôi hả?"1
Cố Gia Huy văng tục một câu.
"Cố Gia huy, tôi không hiểu, thiên kim đại tiểu thư anh không muốn, anh cứ muốn cái người ngốc nghếch là tôi đây làm cái gì? Anh bị điên à? Bị điên thì đi uống thuốc đi."
"Em chính là thuốc của tôi! Chính vì ngốc như vậy, nên tôi mới không yên tâm để em một mình, tôi lại càng không thể để em cho người khác." Cố Gia Huy nói từng câu từng chữ, giọng nói vang dội, quát cho Hứa Minh Tâm không thốt nên lời. "Hứa Minh Tâm, nếu tôi mà tính lợi dụng hôn nhân của mình thật, thì trước đó tôi chẳng cần tìm em. Từ buổi tối hôm đó trở về, tôi đã không tính buông tay em rồi, em hiểu chưa?"