"Ốc kia không hề đẹp, thậm chí còn có tướng mạo dọa người, tất cả mọi người đều né xa. Nhưng thiếu nữ kia không chê, cô mang con ốc về nhà, có người nói xấu con ốc này, thiếu nữ sẽ đứng ra xả giận cho ốc."
"Khi Ốc gặp phải rắc rối, cô ấy cũng không ghét bỏ, mà là không xa không rời." "Không có ai thích ốc, nhưng thiếu nữ lại rất tốt với anh ta, thậm chí còn ngốc nghếch nghi ngờ sau này ốc không cứng được, sẽ không có con. Nhưng dù là vậy, cô ấy vẫn không thay đổi bất kỳ quan điểm nào dành cho anh ta, cô ấy vẫn tốt với anh ta. Cô ấy sẽ âm thầm tiết kiệm tiền nuôi gia đình cho ốc, không nhẫn tâm gây ra bất kỳ rắc rối nào cho anh ta,
lúc nào cô ấy cũng muốn nhân nhượng cho khỏi phiền, sợ làm liên lụy đến ốc."
"Cuối cùng một hôm, ốc biến thành công tử văn nhã, trở về định lấy thân báo đáp, báo đáp ân tình của thiếu nữ.
Hứa Minh Tâm nghe câu chuyện dài này. trong lòng nóng lên.
Đây là đang nói về hai người bọn họ hả?
Cô cũng không ngờ, Cố Gia Huy lại nhớ rõ đến vậy, làm cho người ta không kìm được cay cay sống mũi.
"Thế bây giờ thì sao?"
"Bây giờ? Công tử ốc đang cõng thiếu nữ đó về nhà."
"Câu chuyện kể xong rồi, anh muốn nói cho tôi biết cái gì? Nói cho tôi biết công tử ốc lấy thân báo đáp sao?"
"Không chỉ có thế, thật ra ban đầu em thích tôi, không phải vì dung mạo, gia thế, tôi thích em cũng không liên quan đến những tin bên ngoài kia. Nếu em thật sự thấy mệt quá, thì đừng liều mạng như thế nữa, liều mạng là chuyện đàn ông phải làm. Nhìn em thế này, tôi sẽ đau lòng."
"Tôi cưới em, nếu ai dám nói một chữ không, tôi sẽ khiến hắn phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này."
Cố Gia Huy thản nhiên nói, tuy giọng điệu lạnh lùng, nhưng không ai nghi ngờ sức nặng trong câu nói này.
Hứa Minh Tâm mỉm cười, cô tiến sát lại thơm một cái lên má anh. "Tôi cũng không phải hoàn toàn bởi vì mấy lời rảnh rỗi của người khác, mà là tôi thật sự rất muốn đứng ở cùng độ cao với anh, không phải đơn thuần được anh bảo vệ, tôi cũng muốn để anh nhìn thấy một Hứa Minh Tâm ưu tú hơn. Nói cho cùng, chính là bởi vì anh đã trở nên đẹp trai, trở nên giàu có, khiến tôi áp lực gấp đôi. Tôi cũng phải trở nên tốt hơn, để cho
anh có chút áp lực, không thì không công bằng."
Cô thè lưỡi, có chút mất hứng nói.
"Từ khoảnh khắc tôi nhận định em, tôi vẫn rất áp lực."
Cố Gia Huy có chút bất đắc dĩ.
Cô nhóc này còn không biết ưu điểm của mình sao?
Tính cách chân thành của cô rất dễ làm người ta rung động, cô lại xinh đẹp, tươi ngon mọng nước, khiến cho nhiều người thích, nhất là trưởng bối.
Cố Gia Bảo và vợ chồng Ngôn Dương đã coi cô như con gái ruột từ lâu rồi, người khác không có cái sức hút này đâu.
Mỗi ngày, anh đều phải đề phòng có người theo đuổi Hứa Minh Tâm, đầu lớn như cái đấu.
Cố tình cô nhóc này lại cứ nghĩ rằng mình không có điểm tốt, rõ ràng toàn thân là châu báu, nhưng bản thân cô chưa phát hiện ra mà thôi.
Vẻ ngoài có thể làm rung động lòng người trong chốc lát, nhưng cái có thể làm cho người ta chung sống với nhau cả đời là nội hàm của một người.
Từ giây phút cô quay người lại, anh liền biết, đời này anh không thể buông tay cô được rồi.
"Cố Gia Huy, gặp được anh, tôi tam sinh hữu hạnh." (tam sinh hữu hạnh: may mắn ba đời.)
"Ừm, tôi cũng vậy."
"Vậy... tôi muốn ăn bánh mật rán này... làm phiền công tử ốc trả tiền."
Hứa Minh Tâm cười hì hì nói, sau đó hai người ngồi trong quán ăn.
Trong quán khá đông, Cố Gia Huy vừa đi vào thì lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Dù sao thì anh chàng đẹp trai như thế này trăm năm khó gặp một lần đấy.
Hứa Minh Tâm chú ý đến ánh mắt của những cô gái kia, ai nấy đều như lang như hổ, mắt sáng như đuốc.
Cô đưa đũa cho anh, cô nói: "Anh yêu, đút em ăn đi."
Cố Gia Huy nghe thấy vậy thì không kìm được bật cười, trước đó còn bảo là cô không hành động, thế mà bây giờ phản ứng ghê thế?
Hứa Minh Tâm chú ý đến ánh mắt của những cô gái kia, ai nấy đều như lang như hổ, mắt sáng như đuốc.
Cô đưa đũa cho anh, cô nói: "Anh yêu, đút em ăn đi."
Cố Gia Huy nghe thấy vậy thì không kìm được bật cười, trước đó còn bảo là cô không hành động, thế mà bây giờ phản ứng ghê thế?
Anh còn tưởng là cô vợ nhỏ của anh cả đời không thông suốt, để mặc mình là lá chắn cơ.
Cố Gia Huy tâm trạng tốt, đút cho cô ăn.
"Có phải em thích như thế này, đúng không?"
"Đúng là tôi không thích phí tâm tư đi ngăn cản những oanh oanh yến yến đó, nhưng mà... anh nói cũng có lý, tôi cũng không thể cứ để mặc. Của tôi chính là của tôi, mặc dù biết người khác không cướp được, nhưng người khác chạm vào một chút, thì đúng là trong lòng tôi thấy khó chịu."
"Nếu trong lòng không thoải mái, tại sao phải nhẫn nhịn, đáng lẽ ra phải chủ động đánh trả chứ, không phải sao?"
"Em đã thông suốt rất nhiều."
"Tôi cũng cảm thấy gần đây IQ của tôi cao lên rồi, làm bài tập cũng vèo vèo vèo, anh mau khen tôi đi!"
"Vợ tôi là giỏi nhất."
"Vợ gì chứ... tôi vẫn chưa cưới anh đâu."
Hứa Minh Tâm đỏ mặt, tức giận lườm anh một cái.
"Sớm muộn gì cũng thế, em phải quen sớm đi, em cũng phải làm tốt công tác chuẩn bị, cũng có thể em sẽ gọi chồng sớm hơn đấy."
"Mặt dày, mau ăn đi, tôi đói lắm rồi."
Ông xã, bà xã...
Hình như có vẻ rất ngọt ngào.
Bọn họ ăn xong, thì đi về.
Ngô Ân vẫn đang chờ nên chưa đi ngủ, cô ta chờ ở cửa, trong nhà đã có điện lại rồi.
Khi cô ta nhìn thấy Cố Gia Huy cõng Hứa Minh Tâm, cô ta nổi trận lôi đình, nắm đấm cũng xiết chặt lại.
Cô ta vội vàng tiến lên đỡ lấy Hứa Minh Tâm, cô ta nói: "Ay ya, chân cô vẫn đau à, hay là tôi giúp cô nhé, tôi đưa cô về phòng."
"Không cần, tôi tự làm."
Cố Gia Huy lùi về sau một bước, tránh được bàn tay của cô ta.
Hứa Minh Tâm đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, Ngô Ân này xấu xa thật đấy, thế mà vừa nãy đã bóp cánh tay cô.
Ngô Ân nghe thấy vậy thì tức đến nỗi dậm chân.
Cố Gia Huy đưa cô về phòng, Ngô Ân sợ Hứa Minh Tâm quyến rũ Cố Gia Huy, cô ta cũng đi theo.
"Cái đó... nếu Hứa Minh Tâm đã bị thương, anh để cô ấy nghỉ ngơi sớm đi?"
"Đừng... tôi sợ, anh ở lại với tôi đi." Hứa Minh Tâm khoác lên cánh tay Cố Gia Huy, cô nói với vẻ đáng thương.
"Được."
Cố Gia Huy mỉm cười gật đầu đồng ý, điều này khiến cho Ngô Ân tức lắm.
Cố Gia Huy mỉm cười gật đầu đồng ý, điều này khiến cho Ngô Ân tức lắm.
Hứa Minh Tâm này chắc chắn đã sử dụng thủ đoạn dụ dỗ gì rồi, cô với trước kia tưởng như hai người vậy, thế mà còn chủ động xuất kích.
Chết tiệt, biết sớm thì vừa nãy đã đi theo rồi.
Ngô Ân nghĩ cách ở lại, cô ta cầm rượu thuốc của nhà tới, thảo dược hái từ trên núi, rất có hiệu quả.
Cô ta muốn tìm cơ hội, xen vào giữa bọn họ, không để Cố Gia Huy và cô có tiếp xúc cơ thể.
Nhưng mà cô ta đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, đều bị Cố Gia Huy ngăn lại, anh muốn tự tay làm.
Cô ta hết cách, đành phải nhìn hai người họ giống như đã hình thành một cái từ trường ẩn hình, người khác không thể chen vào.
Cô ta cứ chờ ở đấy, cô ta không tin Cố Gia Huy không về phòng ngủ.
Đến cuối cùng, Hứa Minh Tâm buồn ngủ quá rồi, cô đẩy Cố Gia Huy, bảo anh mau đưa Ngô Ân đi đi, cô thật sự buồn ngủ lắm rồi.
Đến cuối cùng, Hứa Minh Tâm buồn ngủ quá rồi, cô đẩy Cố Gia Huy, bảo anh mau đưa Ngô Ân đi đi, cô thật sự buồn ngủ lắm rồi.
Không ngờ Ngô Ân lại mặt dày đến vậy, lúc trước cô cố tình để bị cô ta xúi đi chỗ khác, cho cô ta có cơ hội ở riêng với anh.
Không ngờ cô ta còn lấy oán trả ơn.
Cố Gia Huy gật đầu, cứ tiếp tục thế này thì cũng không phải cách hay.
Anh quay người đi ra ngoài, lúc này Ngô Ân mới thỏa phào nhẹ nhõm, rồi vội vàng bám theo.
"Được rồi, cô Ngô, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi."
Anh chặn cửa phòng, không có ý cho cô ta đi vào, giọng điệu lạnh lùng thờ ơ.
Ngô Ân bị thái độ của anh dọa sợ, dù sao thì trước đó còn dịu dàng với cô như thế. Cô ta suy nghĩ, cuối cùng không kìm được nói: "Anh Gia Huy, thật ra anh bị Hứa Minh Tâm lừa rồi! Cô ta hoàn toàn không có họ hàng ở đây, em đã kiểm tra rồi, cho dù là nhà họ Hứa hay là nhà họ Ngôn. Cô ta là vì tới gần anh nên mới đến đấy, loại phụ nữ này, quả thật là loại bụng dạ khó lường!"
Chương 334: Lần đầu tiên, vì sao anh không muốn tôi?
Cố Gia Huy nghe thấy câu này, sắc mặt có chút không tốt.
"Cô nói xong chưa?" Anh lạnh lùng nói.
"Anh Gia Huy, rõ ràng cô ta cố tình mà! Loại phụ nữ này anh phải cẩn thận đề phòng mới phải, em hoài nghi lần này là cô ta giả vờ, cô ta muốn giành lấy lòng đồng cảm của anh."
"Chuyện của anh và cô ấy, hình như không liên quan đến em."
"Nhưng mà..."
Ngô Ân còn chưa nói xong, đã bị Cố Gia Huy thẳng thừng cắt ngang: "Đêm khuya rồi, em tự nhiên."
Nói xong, anh đóng cửa lại để Ngô Ân ngoài cửa.
Nếu không phải niệm tình cũ của mẹ anh và nhà họ Ngô, anh sẽ không khoan dung như này.
Ngô Ân tức giận xiết chặt nắm tay, cô ta thật sự không kìm chế được, cô ta xông thẳng vào phòng của Hứa Minh Tâm.
"Con hồ ly tinh này, rốt cuộc cô đã làm gì anh Gia Huy hả? Rốt cuộc cô đã giở thủ đoạn mê hoặc gì hả?"
"Tôi... tôi đâu có giở thủ đoạn gì đâu? Chỉ có mỗi chủ động ôm ấp yêu thương, hôn hôn, sờ sờ, chỉ còn kém cái thuê phòng khách sạn thôi."
Hứa Minh Tâm cười khanh khách nói, cô mặt dày.
Ngô Ân nghe thấy lời này, cô ta tức đến nỗi dậm chân.
"Cô... cái đồ phụ nữ không biết xấu hổ này, năm nay cô mới mười chín tuổi, đại học còn chưa tốt nghiệp đâu, cô đã không biết xấu hổ như thế rồi hả? Cô không sợ tôi truyền tin ra ngoài, để cho mọi người nhìn thấy bộ mặt của cô à?"
"Tôi có bộ mặt gì, chẳng phải là tôi học cô sao? Chẳng phải cô cũng giả vờ trẹo chân, để anh ấy đưa cô đi bệnh viện đấy sao? Sao nào? Cô thì phải phép, tôi thì phạm tội hả, làm gì có cái lý đó?"
"Cô... tôi không bỉ ổi như cô, cô căn bản không phải tới bái tế, mà là cô biết anh Gia Huy ở đây, cho nên cô theo tới. Cô có còn biết xấu hổ không hả, loại chuyện này mà cô cũng làm ra được hả?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy những lời nói đầy lý lẽ của Ngô Ân, cô rất muốn cười.
Hứa Minh Tâm nghe thấy những lời nói đầy lý lẽ của Ngô Ân, cô rất muốn cười.
Sao cô ta lại mặt dày nói mình vậy, cô ta cũng thế mà, không phải sao?
Tại sao cô ta có thể đứng ở quan điểm đạo đức chỉ trích mình, đầu óc người này hỏng rồi hả?
Không lô gic?
"Cô Ngô, phiền cô đi ra ngoài có được không? Cô ở đây líu ríu rất ầm ĩ, tôi còn phải đi ngủ!"
"Cô cút ra ngoài cho tôi, nhà tôi không hoan nghênh cô, đồ phụ nữ tâm cơ, cô cút ra ngoài cho tôi!"
Cô ta xông tới, ném hết đồ đạc của Hứa Minh Tâm ra ngoài cửa.
Hiệu quả cách âm ở đây không tốt, sau khi Cố Gia Huy nghe thấy thì vội vàng chạy qua, anh vững vàng bắt được đồ của Hứa Minh Tâm ở ngoài cửa.
Ngô Ân vẫn chưa nhận thấy anh, cô ta chỉ vào mũi Hứa Minh Tâm.
"Cô mau đứng lên cho tôi, nhà tôi không hoan nghênh người ti tiện như cô!"
Hứa Minh Tâm nhìn Cố Gia Huy với vẻ bất lực, trở mặt đúng là khó coi.
Cố Gia Huy bước nhanh đi vào, bế cô lên khỏi giường.
"Anh... Gia Huy, sao anh lại tới đây?"
Ngô Ân lập tức hoảng hốt, cô ta sợ hành động như người đàn bà chanh chua của cô ban nãy đã bị anh nhìn thấy.
"Cậu ba Cố, bây giờ tôi phải làm gì?"
"Chúng ta ra ngoài ở, ở đây có nhiều khách sạn thế này, chúng ta sẽ tìm được một chỗ thôi, ngày mai lên núi bái tế xong, chúng ta về luôn."
"Anh Gia Huy, cô ta lừa anh đấy, cô ta cố tình tới gần anh..."
Ngô Ân còn chưa nói hết câu, đã bị anh cắt ngang luôn.
"Trông tôi ngu thế cơ à, tôi cần cô nói cho tôi những điều này sao?"
Ngô Ân nghe thấy lời này, trái tim lộp bộp một chút.
Đúng thế, cô ta có thể điều tra ra Hứa Minh Tâm căn bản là không phải tới đây bái tế, Cố Gia Huy thông minh như vậy, sao có thể không biết chứ.
Nếu đã biết, không tiến hành ngăn cản, còn chăm sóc cô chu đáo.
Lẽ nào bọn họ...
Ngô Ân nhìn bọn họ với ánh mắt khiếp sợ, lẽ nào trên thực tế, hai bọn họ đều có tình cảm với nhau, cho nên Cố Gia Huy mới ngầm chấp nhận qua lại với Hứa Minh Tâm.
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, cô cảm thấy rất là buồn cười.
Sao lại biến thành mình theo đuổi Cố Gia Huy, Cố Gia Huy cũng nhìn trúng mình vậy?
Cố Gia Huy hoàn toàn không để ý đến Ngô Ân, anh bế cô ra ngoài, sau đó lấy va ly ra.
Thím Ngô, chú Ngô nghe thấy tiếng động, nhưng lại không thể ngăn cản, Cố Gia Huy để lại tiền ở trọ mấy ngày này, sau đó rời đi đầu không ngoảnh lại.
Thím Ngô tát Ngô Ân một cái thật mạnh: "Con đang làm cái gì vậy, mẹ đã nói là đừng làm bừa nữa mà, sao con còn gây mâu thuẫn rồi làm người ta bỏ đi thế hả? Anh trai con sau này vẫn phải nhờ cậy Cố Gia Huy đấy!"
"Anh trai, anh trai, mẹ chỉ biết anh trai, sao mẹ không suy nghĩ cho con? Hạnh phúc cả đời của con gái, mẹ không quan tâm sao?"
"Mẹ thấy con đang mơ tưởng hão huyền đấy, con là người nào mà cũng đòi gả vào nhà giàu! Con cút về cho mẹ, ngày mai đi xin lỗi với mẹ, đúng là càng ngày càng càn quấy."
Thím Ngô tức giận nói, bà ta quay người rời đi.
Ngô Ân tức đến nỗi chảy nước mắt, cô ta siết chặt nắm đấm, cô ta không cam lòng.
Cô ta nhất định có thể thượng vị thành công, dù sao thì người kia sẽ hỗ trợ mình, chắc chắn!
...
Hứa Minh Tâm ngồi trên valy, trong tay còn cầm một túi đồ ăn vặt, vừa đi vừa ăn.
Cố Gia Huy chịu khó khoác túi xách của cô, bên trong toàn là đặc sản ở đây, trong tay còn cầm túi đồ ăn vặt của cô nữa.
"Cậu ba Cố... việc gì anh phải đi ra, đêm khuya đi đâu tìm chỗ ở đây. Bây giờ là ba ngày nghỉ lễ, người tới chơi đông lắm."
"Rồi sẽ tìm được thôi, không phải em nói là chỉ còn kém mỗi đi thuê khách sạn với tôi à? Bây giờ như ý nguyện rồi."
"Anh... anh nghe thấy hết rồi à?"
"Hiệu quả cách âm của phòng đấy không tốt, nghe rõ mồn một luôn." Cố Gia Huy mỉm cười: "Không ngờ em sốt ruột thuê khách sạn cùng tôi như thế đấy? Làm tôi thụ sủng nhược kinh đấy."
"Mới... mới không có đâu..."
Hứa Minh Tâm đỏ mặt nói.
Vốn dĩ cô cho là Cố Gia Huy không tìm được phòng, nhưng không ngờ anh đã nhanh chóng tìm được rồi, bởi vì anh đã trả gấp ba.
Qủa nhiên, trên đời này có tiền không phải vạn năng, không có tiền thì vạn vạn không thể.
Nhưng... chủ khách sạn cũng chỉ có thể dành cho một phòng thôi, phòng đó vốn là để lại cho họ hàng của mình ở, mười hai giờ đêm xe tới. Nhưng nể mặt Cố Gia Huy ra giá cao, cho nên đã nhường ra.
Tóm lại bọn vẫn phải ngủ cùng nhau, nhưng mà ngủ ở khác sạn vẫn là lần đầu.
Nếu lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Cố Gia Huy đã muốn mình, vậy thì bọn họ cũng được tính là đã thuê phòng một lần rồi, nhưng mà anh đã rời đi.
Bỗng nhiên, cô nhớ đến, cô không nhịn được hỏi: "Cố Gia Huy, lần đầu tiên tôi và anh gặp nhau, tôi vốn định tặng quà cho anh, tại sao anh không cần"
"Sao tự nhiên em lại hỏi cái này?"
"Bởi vì lần đầu tiên thuê phòng không tốt đẹp, anh bỏ đi trước, giờ mới là lần thuê phòng tử tế của chúng ta. Tôi nhớ đến nên hỏi. Lúc đó, sao anh lại có lương tâm, thả tôi vậy?"
"Em muốn biết à?"
"Ừ ừ."
Hứa Minh Tâm gật đầu như đảo tỏi.
Hứa Minh Tâm gật đầu như đảo tỏi.
"Ngay từ đầu tôi đã biết là em đưa tới, em vừa mới mười tám tuổi, đối với tôi mà nói thì em quá nhỏ. Tôi không có ý định chạm vào em, cũng không có ý định thu nạp em làm người phụ nữ của tôi, bởi vì đối với tôi thì phụ nữ là một trói buộc phiền phức."
"Sau khi tôi đi, em đi ra khỏi khách sạn, có phóng viên chặn em, em còn nhớ không?"
"Nhớ chứ, bọn họ tới khí thế rào rạt, căn đúng giờ vào, rõ ràng là cố ý!" "Thật ra tôi chưa hề đi xa, tôi ở ngay trên xe gần đó. Tôi vốn tưởng là em không giải quyết nổi, tôi định cho Khương Tuấn ra xử lý giúp em, nhưng không ngờ... tôi nghe thấy em nói một câu 'người đàn ông của tôi' tôi lại rất thích, cho nên tôi liền bảo chú An đón em về."