Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Thư Hân tức đến nỗi cả ngày không ra khỏi nhà.
Cô ấy làm ổ trong nhà, đói bụng nên gọi đồ ăn ngoài, cái gì cũng không muốn làm.
Lúc gần tối, Lý Toàn gọi điện tới, nói là muốn cùng đi ăn tối.
Cô ấy do dự, lấy cớ nói mình không khỏe, rồi từ chối.
Lý Toàn cũng rất biết điều, anh ta cũng không có nói thêm cái gì.
Cô ấy nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy những lời mình nói lúc trước có hơi nặng nề, do dự một lúc, cô ấy quyết định gọi điện cho Ôn Thành.
Điện thoại reo lên rất lâu, cũng không ai bắt máy.
Cuối cùng khi cô ấy chuẩn bị từ bỏ, có người nghe máy, đối diện truyền tới giọng nói của Hứa Minh Tâm.
"Ôn Thành đang ở biệt thự à?"
"Ôn Thành... bị tai nạn xe rồi."


Hứa Minh Tâm nặng nề bật ra sáu chữ này, lời này giống như mũi dao sắc nhọn đâm vào trái tim cô ấy.
Bạch Thư Hân hoài nghi mình nghe nhầm, cô ấy không nhịn được hỏi lại một lần nữa.
"Cậu... cậu nói cái gì?"
Hứa Minh Tâm kể ngọn nguồn sự việc ra.
Buổi chiều, lúc đó Ôn Thành bị quản lý tổ dự án gọi đi, bảo là muosn đi tỉnh tham gia một hạng mục.
Không ngờ đang đi trên đường, gặp phải một chiếc xe con mà người lái đã uống rượu, từ giữa đường lao tới, đúng lúc tông trúng vào xe Ôn Thành.
Vị trí đầu xe, tông thẳng vào cửa xe của Ôn Thành, người lái xe bị thương nghiêm trọng nhất.
Nhân viên cứu hộ đã đưa anh ta đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất, bởi vì mất máu quá nhiều, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Quản lý chỉ gãy xương sườn, không nguy hiểm đến tính mạng.


Quản lý chỉ gãy xương sườn, không nguy hiểm đến tính mạng.
Bạch Thư Hân nghe được tin này, trái tim hung hăng run lên.
"Thư Hân, cậu có đang nghe không?"
"Tớ... tớ đang...." Mãi một lúc sau, cô ấy mới tỉnh táo lại.
"Bây giờ tớ không nói nhiều với cậu nữa, Cố Cố vẫn chưa biết chuyện này, tớ phải về chăm sóc Cố Cố đây."
"Ở.... ở bệnh viện nào, tớ qua thăm."
Hứa Minh Tâm nhanh chóng nói ra địa chỉ.
Bệnh viện đó nằm ở phía Tây Kinh Đô, Ôn Thành bị tai nạn xe cộ, đã đưa vào bệnh viện gần nhất, đến bây giờ vẫn đang ở trong phòng phẫu thuật chưa tỉnh lại.
Bạch Thư Hân lái xe như bay, cửa kính xe hạ xuống, gió lạnh tràn vào trong khoang xe.
Cô ấy nóng lòng như lửa đốt, đầu óc rối bời, chỉ có gió lạnh mới có thể làm cho mình tỉnh táo một chút.
Buổi sáng người vẫn đang yên đang lành, sao còn chưa qua ngày, người đã xảy ra chuyện rồi vậy?


Nếu cô ấy biết sớm là sẽ như thế này, cô ấy nhất định không quát anh ta.
Xin lỗi, xin lỗi!
Bạch Thư Hân đã mặc niệm mấy chữ này trong đầu vô số lần.
Cô ấy lái xe đúng một tiếng đồng hồ mới tới bệnh viện phía Tây.
Cô ấy nhìn thấy Cố Gia Huy đang chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, sắc mặt lạnh lùng âm trầm, mày nhíu lại.
Bàn tay với các đốt ngón tay rõ ràng gõ lên tay vịn ghế, trong hành lang mà kim rơi cũng nghe thấy tiếng này phát ra âm thanh rất nhỏ.
Cô ấy vội vàng đi lên trước, rồi hỏi: "Ôn Thành sao rồi?"
"Tình hình không lạc quan cho lắm."
Cố Gia Huy nói ra bảy chữ này, Bạch Thư Hân cũng cảm thấy đầu vàng mắt hoa.


Anh chưa thông báo cho Ôn Thanh Vân, sợ cô ấy không chịu đựng được, bây giờ người vẫn chưa ra, mọi người cũng không biết tình hình thế nào.
"Sao lại như vậy..."
Bạch Thư Hân ngẩn người nói.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khoảng một tiếng sau, cuối cùng Ôn Thành đã được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật.
Trên đầu anh ta quấn một tầng băng gạc, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, vẫn đang rơi vào hôn mê.
Bác sĩ đổ mồ hôi đầy đầu, anh ta nói: "Lần này phẫu thuật rất thành công, đợi hai mươi bốn giờ là thấy bệnh nhân tỉnh nhé."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Thư Hân trông coi ở trong phòng bệnh, một bước không rời.
Trong lòng cô ấy áy náy, bởi vì mình đã nói rất nhiều lời không tốt.
Cố Gia Huy còn phải lo liệu một số việc sau đó, đúng lúc Bạch Thư Hân đang ở đây, anh cũng có thể thoáng yên tâm.


Cố Gia Huy còn phải lo liệu một số việc sau đó, đúng lúc Bạch Thư Hân đang ở đây, anh cũng có thể thoáng yên tâm.
Ngày hôm sau, Ôn Thành được chuyển đến bệnh viện trung tâm thành phố, và ở phòng bệnh tốt nhất.
Cô ấy đã cảm nhận được ngón tay Ôn Thành đã động đậy, trong lòng cực kỳ vui mừng, lập tức gọi bác sĩ tới.
Không đến nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Ôn Thành đã tỉnh lại.
Anh ta thản nhiên nhìn mọi thứ xung quanh, đặc biệt là Bạch Thư Hân.
Ánh mắt lạnh lùng đó, làm cho cô ấy dâng lên cảm giác lành lạnh từ lòng bàn chân, trong lòng cũng hơi run lên.
Tại sao anh ta lại nhìn mình như thế này? Lẽ nào... là bởi vì cô ấy đã nói những câu quá đáng kia sao?
Bác sĩ kiểm tra xong, nói rằng tất cả đều tốt, chỉ chờ hồi phục sau này nữa thôi.
Bạch Thư Hân đang định gọi điện cho Cố Gia Huy báo bình an, không ngờ Ôn Thành lại nắm chặt tay cô ấy.


Cô ấy giật mình, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, không ngờ khóe môi Ôn Thành đã nhếch lên một nụ cười tà.
"Hóa ra, cô chính là ân nhân cứu mạng của tôi à?"
"Anh... anh nói vậy là ý gì?" "Cô có thể gọi tôi là Ôn Thành, nhưng tôi và Ôn Thành kia khác nhau. Tôi không có yếu đuối vô năng như anh ta, tôi cũng không ngại ngùng như anh ta, nhìn thấy con gái là không nói nên lời. Nếu lúc anh lái xe, không nhớ cô, thì hoàn toàn có thể tránh được vụ tai nạn đó. Chỉ đáng tiếc... lúc quan trọng nhất,
anh ta đã phân tâm."
"Anh... anh đang nói linh tinh cái gì thế, sao tôi... sao tôi nghe không hiểu."
Ôn Thành mỉm cười, nụ cười này... tràn đầy tà khí.
"Nói tóm lại, cảm ơn cô đã thả tôi ra, tôi sẽ báo ơn."
"Cái... cái gì..."
Bạch Thư Hân kinh ngạc nhìn người trước mặt, rõ ràng là khuôn mặt giống y hệt, nhưng nhìn vào lại xa lạ như thế.
Nụ cười xấu xa ở khóe miệng anh ta, vẻ bất cần đời trên gương mặt này làm cho ngươi ta cảm thấy sợ hãi.


Nụ cười xấu xa ở khóe miệng anh ta, vẻ bất cần đời trên gương mặt này làm cho ngươi ta cảm thấy sợ hãi.
Giống như là... cùng xác, nhưng bên trong đã thay bằng một linh hồn khác từ lâu rồi.
Thay đổi linh hồn ư?
Trong đầu Bạch Thư Hân chợt lóe lên một tia sáng, cô chạy nhanh ra ngoài, gọi điện cho Cố Gia Huy.
Lần này, Ôn Thành bình phục rất tốt, chẳng mấy chốc đã có thể xuống giường đi lại rồi.
Đúng là anh ta rất khác với Ôn Thành của trước kia, anh ta trở nên không đứng đắn, nói chuyện đối đáp với con gái thoải mái.
Anh ta đã bỏ cái kính gọng vàng ddi, cũng không thích mặc comle màu đen nghiêm túc kín đáo, mà là mặc đồ rất thoải mái, đẹp trai.
Bất luận đi đến đâu, cũng là một đường phong cảnh xinh đẹp.
Cố Gia Huy cũng ý thức được sự khác lạ của Ôn Thành, anh đã đưa anh ta đến khoa thần kinh.


Cuối cùng xác định, đây là nhân cách ẩn bên trong cơ thể Ôn Thành, khi nhân cách chính rơi vào ngủ say, mới hoàn toàn tỉnh lại.
Ngủ say...
Thế có nghĩa là, vụ tai nạn xe cộ lần này, đã tổn thương rất lớn đối với Ôn Thành.
Trước đó, nhân cách kia đã chịu tổn thương quá lớn, đã rơi vào ngủ sâu.
Thế Ôn Thành của bây giờ...
Bạch Thư Hân nhìn anh ta, cô ấy cảm thấy rất xa lạ.
Trước đây, cô vẫn nghĩ là anh lắp ba lắp bắp không tốt gì cả, nhưng bây giờ biết được, anh ta có thể sẽ không quay lại nữa, tại sao trái tim cô lại khó chịu thế này cơ chứ?
Ôn Thành đã từ bệnh viện về biệt thự, ngoại trừ tính cách thay đổi lớn ra, những cái khác không có gì khác cả.
Anh ta cũng biết rõ thân phận của mình, là con trai thứ hai của nhà họ Ôn, là cậu của Cố Cố.


Anh ta cũng yêu thương Cố Cố, tôn trọng Cố Gia Huy, và cũng khách khí với Hứa Minh Tâm.
Nhưng mà, thái độ nói chuyện, giải quyết công việc đã thay đổi hoàn toàn.
Cố Cố nhìn anh ta, cô bé rất nghi hoặc.
"Cậu vẫn là cậu cháu à?"
"Tất nhiên rồi, cậu là cậu cả của cháu, kia là cậu hai." Ôn Thành mỉm cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK