Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lệ Nghiêm, anh có hiểu yêu là gì không? Hôn nhân là gì không?"



"Những thứ này, sau này anh sẽ học từ từ."



Anh ta thản nhiên nói.



Anh ta trời sinh nhạt nhẽo, vô dục vô cầu.



Anh ta tòng quân, là bố mẹ sắp xếp.



Sau khi anh ta bị thương thì không thể tòng quân, liền đổi nghề thành quân y.



Anh ta đã định trước là sống vì nhà họ Bạch, cho nên anh ta cũng phải tìm một người vợ môn đăng hộ đối, có thể chiếu sáng cửa nhà họ Bạch.



Cố Yên là sự lựa chọn thích hợp nhất, nghề nghiệp tương đồng, vả lại quân hàm không thấp.



Hơn nữa còn là con gái nhà họ Cố, thân phận hiển hách.



Nếu như nói cho chú biết, khẳng định chú sẽ giơ hai tay tán thành.



Sở dĩ anh ta chưa có quyết định xong là bởi vì trong lòng trống rỗng.



Anh ta cũng không nói rõ được đó là cảm giác gì, nửa đêm anh ta sẽ đột nhiên giật mình tỉnh giấc, nhìn xung quanh phát hiện mình lẻ loi một mình.



Nhưng anh ta nhìn thấy Thư Hân thì sẽ an tâm.



Hai hôm nay ở cùng cô ấy, anh ta cảm thấy nơi nào đó trống rỗng trong trái tim, được lấp đầy.



Anh ta chỉ có thể coi như là tình thân.



Đối với tình yêu, anh ta không biết gì cả, cái này cũng không sao, sau này sẽ từ từ hiểu.



Điều duy nhất mà anh ta lo lắng chính là Bạch Thư Hân. Anh ta sợ cô ấy không vượt qua được cửa ải của chính mình, cho rằng anh giống bố mẹ không cần cô ấy nữa.



"Lệ Nghiêm, thực ra bệnh của em đã khỏi từ lâu rồi, anh nên theo đuổi hạnh phúc của mình. Em cũng hai mươi tuổi rồi, em cũng nên tìm một người đi cùng quãng đời còn lại rồi."



"Như vậy là tốt nhất."



Lệ Nghiêm hít sâu một hơi, thật lâu sau phun ra câu này.



Lời này tựa như con dao đâm sâu vào tim cô ấy.



Lệ Nghiêm bảo tốt, vậy thì cô sẽ tin.



Là tốt, nhất định là tốt.



Bọn họ sẽ ở bên những người khác, giống như hai đường thẳng song song, ngoại trừ nhìn từ xa, thì vĩnh viễn không giao nhau!



...



Giờ phút này, bên trong phòng nghỉ ngơi.



"Cô nói xem anh tôi đã một đống tuổi rồi, sao lại tìm một người nhỏ thế này? Năm nay cô mới mười tám tuổi, tôi gọi cô là em gái, hay là cháu gái? Hay là chị dâu đây? Anh tôi thật sự đã cho tôi một vấn đề khó rồi đấy, trâu già gặm cỏ non, cũng không có làm như anh ấy!"



Cố Yên đi vòng quanh Hứa Minh Tâm, mặt chau mày ủ.



"Cô... vừa nãy tại sao cô không nói rõ với tôi?" "Nói gì cơ?" Cố Yên biết rõ còn cố hỏi: "Cô không nói nhầm chứ, chúng tôi đúng là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Tôi cũng đúng là con dâu nuôi từ bé của anh ấy, ban đầu bố anh ấy nhận nuôi tôi, là muốn có một đứa con gái. Nhưng về sau chẳng phải anh tôi như thế rồi sao? Lớn lên xấu xí, đã trở thành vấn đề nan giải, cho nên liền muốn gả tôi cho anh ấy."



"Tôi và anh tôi đều không đồng ý, bố tôi tuổi cao rồi, hồ đồ rồi, chúng tôi cũng không hồ đồ. Những năm này toàn là anh em, sao có thể ở bên nhau được cơ chứ?"



"Huống hồ, đúng là chúng tôi đã bàn từ thi từ ca phú cho đến nhân sinh triết học đấy. Chị Thanh Vân không biết cô gái lớn như cô thích cái gì, anh ấy liền nhớ tới tôi, rồi gọi điện thoại cho tôi, hỏi là nên tặng cô cái gì."



"Thế nhất định phải là giày cao gót rồi, có một câu quảng cáo nói rất hay thế này, trong tủ giày của người phụ nữ mãi mãi đều thiếu một đôi giày cao gót!"



Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, lúc này mới hiểu, thì ra câu chuyện là như vậy.



Nhưng mà, Cố Gia Huy cũng chưa có bàn từ thi từ ca phú đến nhân sinh triết học với cô!



Không vui!



"Vừa nãy tôi chỉ thử cô một chút thôi, ở bên anh tôi, áp lực lớn lắm đấy, tôi đo lường một chút cái năng lực chống chọi với áp lực của cô. Sự thực chứng minh, năng lực chống chọi với áp lực của cô bình thường, nhưng năng lực bùng nổ rất mạnh, tôi thích."



Cố Yên sát người lại, kinh ngạc hô lên: "Người cô thơm thật đấy, cô có biết không? Trong quân đội toàn là đàn ông, phụ nữ có thể đếm được luôn á, chỉ có hơn mười người. Tôi ngày ngày ở chung với một đám đàn ông, rất ít khi gặp được nữ sắc."



Cố Gia Huy họp xong, anh đẩy cửa phòng họp ra, thì liền nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức trầm xuống.



Em gái anh trêu ghẹo vợ anh?



Nào có lí đó.



"Đủ rồi, một vừa hai phải thôi."



Cố Gia Huy tiến lên, túm cổ áo của Cố Yên, chặn cô ấy tiến lên.



Cố Yên bĩu môi, nói: "Nhỏ mọn, giấu cả vợ, không cho người khác nhìn à!"



"Nếu có thể thì anh muốn làm như vậy đấy." Cố Gia Huy bất đắc dĩ nói, anh thuận thế ôm Hứa Minh Tâm rồi nói: "Nếu mọi người đã gặp nhau rồi, thế cùng đi ăn cơm đi, buổi chiều tôi và Yên Yên về nhà cũ gặp bố."



Chẳng mấy chốc, đoàn người đã tới nhà hàng, lúc này Hứa Minh Tâm mới biết Cố Gia Huy cũng vừa mới biết tin tức trên mạng.



Anh ra sân bay đón người sau đó trở về thì vào phòng họp luôn, họp mãi đến tận vừa nãy mới đi ra.



Cố Yên xem video, không nhịn được khen ngợi: "Chụp em được phết, tặng thêm đùi gà cho phóng viên này."



"Trở về cho Khương Tuấn dẹp đi, không phải việc khó."



"Anh, bạn gái nhỏ của anh quan tâm anh lắm đấy, sau khi biết tin thì chạy tới luôn. Không nghe chính miệng anh nói, em có ý định làm khó, cô ấy cũng không đi."



"Con bé có bắt nạt em không? Nếu có, anh bắt nạt con bé lại cho em."



Cố Gia Huy cụp mắt nhìn Hứa Minh Tâm.



Nhoáng cái, Cố Yên đầu to như cái đấu, ra sức nháy mắt cho Hứa Minh Tâm.



Hứa Minh Tâm mỉm cười: "Không có, em không có dễ bắt nạt thế đâu!"



"Vậy thì tốt."



Hứa Minh Tâm cưng chiều xoa đầu cô.1



Lúc mấy người ngồi vào bàn, Cố Yên chủ động kéo ghế cho Hứa Minh Tâm.



"Tiểu khả ái thì phải có người đi theo phục vụ, vì người phục vụ. Anh, anh để tâm chút đi!"



Cố Gia Huy nghe thấy vậy, đen mặt.



Cố Yên làm như không nhìn thấy sắc mặt đen kìn kịt của Cố Gia Huy, nói tiếp: "Tiểu khả ái, nếu cô rời khỏi anh tôi, chắc chắn có một đống đàn ông theo đuổi cô, tôi dám bảo đảm đấy!"



"Đủ rồi."



Sắc mặt của Cố Gia Huy dần khó coi.



Càng lớn, dung mạo của Hứa Minh Tâm càng xinh đẹp động lòng người.



Anh đã cảm nhận được áp lực rồi.



Hứa Minh Tâm cảm nhận được là tình cảm của anh em bọn họ rất tốt, tuy quanh năm không ở cùng nhau, nhưng không hề xa cách.



Cô nghĩ chắc chắn là Cố Gia Huy rất tin tưởng Cố Yên, nếu không cũng sẽ không mua quà còn thỉnh giáo cô ấy.



Tính cách của Cố Yên và Bạch Thư Hân lại có mấy phần tương đồng, ngay thẳng phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết.



Lúc mà ba người đang ăn cơm, Cố Yên không kìm được nói: "Anh, trước kia sao em không phát hiện ra là anh thích yêu trẻ con nhỉ! Nếu không phải em từng kiểm tra chứng minh thư nhân dân của cô ấy, biết cô ấy đã thành niên, chắc chắn em sẽ báo cảnh sát để họ bắt anh lại! Quan hệ với trẻ vị thành niên, cái này phạt nặng đấy."



"Khụ khụ..."



Cố Gia Huy một miếng cơm cũng chưa nốt xuống, tất cả mắc trong cổ họng.



Anh không thích người khác bảo anh thích yêu trẻ con!



"Anh ăn từ từ thôi."



Hứa Minh Tâm đau lòng vỗ lưng cho anh, sau đó đưa cho anh một cốc nước. Cố Yên lại tiến đến trước mặt Hứa Minh Tâm, rất nghiêm túc hỏi: "Tiểu khả ái, tại sao cô lại nghĩ quẩn tìm anh tôi vậy? Anh tôi lớn hơn cô mười tuổi, ba tuổi một thế hệ! Với dung mạo này của cô, trẻ tuổi đẹp trai dạng nào mà không tìm được? Tôi còn nghe nói cậu chủ của tập đoàn Ngôn Thị theo đuổi cô, sao hai người không chạm ra tia lửa vậy?"



Phá đám...



Em gái có thực lực hố anh trai đến rồi!



"Xem ra anh phải bảo Khương Tuấn đóng gói hành lý của em lại rồi đưa đến nhà cũ thôi. Nhìn dáng vẻ em muốn tâm sự với bố, sống ở nhà cũ đi." "Ách... anh, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói, chắc chắn bố lại càm ràm giống Đường Tăng, càm ràm chết em luôn!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK