Cô đáp một tiếng, cảm giác buồn ngủ đánh úp lại.
Trong ngực anh rất ấm áp, giống như cảng tránh gió.
Cô nằm trong ổ chăn, cuộn mình trong lòng anh, dường như còn không nghe thấy tiếng mưa, tiếng sét đánh bên ngoài.
Cô tìm được một tư thế thoải mái, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Cố Gia Huy không có một tí lửa dục nào, anh chỉ cảm thấy nếu mình mà có một chút suy nghĩ đó, hình như đã làm bẩn sự yêu quý của cô nhóc này.
"Thật là tạo nghiệp mà, nghĩ dâm một tí với vị hôn thê của mình, vậy mà còn làm tôi cảm thấy phạm tội, sau này mà muốn ăn thật thì tôi phải làm sao đây?"1
Cố Gia Huy bắt đầu nhức đầu.
...
Hôm sau, Hứa Minh Tâm đi học, tiện thể gọi điện thoại nói cho Bạch Thư Hân biết, Cố Gia Huy đã đưa thẻ lương cho cô rồi.
"Đúng rồi, Thư Hân, lúc nào cậu rảnh? Có nhiều câu tớ không biết làm, khó thật đấy...."
Cô học chuyên ngành tài chính, bản thân cũng không thích lắm, lúc trước khi điền chuyên ngành, là Hứa Văn Mạnh điều giúp cô.
Đoán chừng là muốn cô học chút gì đó, trợ giúp cho Hứa Thị.
Nhưng Hứa Minh Tâm cảm thấy chút nếp nhăn ở não mình đã dùng hết sạch vào kỳ thi đại học rồi.
"Bây giờ tớ nào có rảnh, tớ tưởng là thực tập sinh chắc chắn rất nhàn, không ngờ nhiều việc chết đi được. Hay là cậu đi hỏi Ngôn Hải đi, tóm lại là tớ có cái gì không hiểu tớ đều vác sách tìm học bá này.
Ngôn Hải là bạn cùng lớn Bạch Thư Hân, rất thích giúp đỡ người khác.
Trước đây, anh ta còn là hội trưởng hội sinh viên, lúc Minh Tâm vào hội, anh ta còn chiếu cố cô rất nhiều.
Minh Tâm cũng biết, anh ta nể mặt Bạch Thư Hân nên mới quan tâm mình nhiều hơn.
Cô thật sự là không làm nổi nữa, đành phải xin sự trợ giúp của đàn anh.
Mỗi lần cho cô làm báo cáo tài chính, và cả đề tính thuế vụ, cô đều có loại xúc động muốn chết.
Cô đã liên lạc với Ngôn Hải, hẹn cậu ta ở phòng tự học.
Ngôn Hải vừa xuất hiện liền thu hút ánh mắt của rất nhiều nữ sinh.
Ngôn Hải cao to, bởi vì quanh năm chơi bóng rổ cho nên dáng người rất được, lại cộng thêm việc anh ta khá đẹp trai, một dạo còn được bình chọn là nam sinh đẹp trai nhất của trường.
Chỉ là trạng thái tình cảm của nam sinh đẹp trai nhất trường này lại là một ẩn số. Bởi vì anh ta không bài xích bất cứ nữ sinh tới gần, và truyền ra tai tiếng tình dục với nhiều người, nhưng không có cái nào là thật.
"Học trưởng!"
Ngôn Hải trông thấy cô thì mỉm cười, ngồi bên cạnh cô.
Anh ta rất kiên nhẫn giảng bài cho cô, nhưng quả thực là cái đầu của Hứa Minh Tâm không đủ dùng, tỉ suất số thuế của các ngành nghề đều khác nhau, đề tính toán rất phiền phức.
Ngôn Hải dạy cô đến quá trưa, Hứa Minh Tâm vẫn ở trong trạng thái đần độn nửa hiểu nửa không.
"Hay là tối nay em gọi video với anh, anh giảng cho em."
"Tối muộn còn tìm anh, không tốt lắm, học trưởng cũng cần nghỉ ngơi."
"Ngốc ạ, không phải ngày mai em phải nộp bài tập rồi à, tối nay không đẩy nhanh tốc độ, thì có kịp không?"
Anh ta xoa đầu cô với vẻ bất đắc dĩ, mỉm cười nói.
"Thế thật sự là quá cảm ơn học trưởng rồi, nhưng mà khả năng là buổi tối muộn muộn em mới tìm anh, em còn phải đi làm thêm nữa."
"Thư Hân đã nói với anh rồi, cô ấy nói tối nay có việc nên không đến được, bảo anh đưa em về nhà."
"Thế thì phiền học trưởng quá!"
Hứa Minh Tâm có hơi thụ sủng nhược kinh.
Ngôn Hải chỉ cười cười, không có nói thêm gì nữa.
Tan học, anh ta đi cùng cô đến quán bar, một mực ở góc yên lặng đợi mình.
Chị Lưu chú ý tới, không nhịn được mỉm cười nói: "Bạn trai em à?"
"Không... không phải ạ..."
Hứa Minh Tâm vội vàng xua tay, sợ chị Lưu hiểu nhầm gì đó. Chị Lưu cười nói: "Xem ra là chưa có đâm thủng tầng cửa số giấy cuối cùng, nam nữ đang ở lúc mới biết yêu, uống hai chén là mở lời được rồi đấy."