Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dục vọng trong người Cố Gia Huy vốn đang bốc lên khó áp chế, khi nghe thấy cô nói lời này thì nháy mắt hóa thành hư ảo.



"Chưa đến mức nghẹn hỏng, nhưng nhịn thì đúng là rất hại thân. Mùi vị rất khó chịu, hết cách rồi. Tôi biết ở bên em thì chắc chắn khó mà tự kiềm chế, nhưng phiền là tôi lại không nỡ để em cách xa tôi. Tôi đành phải... tìm niềm vui trong nỗi buồn thôi."



"Cái đó... tôi hỏi anh một chủ đề rất riêng tư, anh không được lừa tôi đâu đấy nhá!"



Vẻ mặt cô tập trung, hỏi rất nghiêm túc.



Cố Gia Huy gật đầu, đợi câu hỏi của cô.



Hứa Minh Tâm hơi xấu hổ, cô đỏ mặt, ấp úng nửa ngày mới nói: "Cái đó... lúc mà anh nhịn rất khổ sở, có phải anh đã lén tự giải quyết không? Nhưng mà ngày nào anh cũng ở bên tôi, thì anh giải quyết vào lúc nào vậy? Sao tôi không biết nhỉ?"



"Yên Yên nói cho tôi biết, trong phòng có một đám giấy vệ sinh khả nghi, đó chính là chứng cớ. Tại sao tôi ở trong nhà, mà không phát hiện ra cơ chứ? Cố Gia Huy, sao anh làm được vậy?"



"Khụ khụ..."



Cố Gia Huy đỏ bừng mặt, một hơi cũng không lên được, ho khan kịch liệt.



Cô ấy... cái vấn đề không khỏi cũng quá sắc bén rồi đấy?



Bảo anh làm sao mở miệng đây? Hứa Minh Tâm thấy anh như vậy, cô vội vàng vỗ lưng cho anh, cô nói: "Anh sao vậy? Không sao chứ, vấn đề này hẳn là không khó chứ. Chúng ta thân thiết như này cơ mà phải không, anh nói cho tôi biết, tôi sẽ không cười anh đâu. Trái lại, tôi rất hiểu anh! Yên Yên bảo đây là hiện tượng bình thường, đàn ông cần phải



thả ra định kỳ. Chỉ là tôi muốn biết, anh thả ra lúc nào thôi, sao một...."



"Em thay quần áo xong thì chờ tôi, tôi đi tấu Cố Yên béo một trận trước đã."



Dạy cái tốt không dạy, suốt ngày dạy những đường ngang ngõ tắt này.



"Hả? Tại sao phải đánh Yên Yên..."



Hứa Minh Tâm muốn đi ra ngoài cùng, nhưng cô vẫn chưa thay xong quần áo, sau lưng còn lộ ra một mảnh lớn.



Cô đành phải nhanh chóng thay quần áo.



Cố Yên đang ngồi trên xe, ung dung tự tại nghe nhạc, ngân nga rất vui vẻ.



Nhìn thấy Cố Gia Huy tới, nhưng lại không thấy Hứa Minh Tâm, cô ấy không khỏi nghi hoặc: "Ơ? Tiểu khả ái đâu, anh ra rồi, thế cô ấy đâu?"



"Yên Yên, anh quyết định anh vẫn phải chiếu cố tới tuổi hai mươi sáu của em, nếu không e là tuổi hai mươi tám của anh sẽ không dễ chịu."



"Hả?"



Cố Yên nghe tới đây, cô ấy lập tức tỉnh táo.



Cố Gia Huy thẳng tay xách cô ấy ra khỏi xe, sau đó lấy điện thoại ra, vỗ mạnh lên mông cô ấy.



Chiếc điện thoại loại plus đó đánh xuống, diện tích bị nặng quá lớn.



Cố Yên đau đến mức dậm chân.



"Anh! Đợi đã, rốt cuộc em đã phạm lỗi gì, mà anh phải đối xử với em như vậy? Anh ác quá! Sao anh không dùng tay mà đánh? Đánh bằng điện thoại đau lắm!"



"Lực tác dụng qua lại, đạo lý này này vẫn hiểu."



"Anh ác quá rồi đấy! Rốt cuộc em đã làm cái gì?"



"Em suốt ngày nói với Hứa Minh Tâm cái gì? Cái gì gọi là đàn ông cần thả ra bình thường? Đây là lời mà em nên nói với một cô gái hả? Đây là điều mà em nên nói cho Hứa Minh Tâm biết sao?"



"Em là bác sĩ mà, em chỉ phân tích từ góc độ của bác sĩ thôi. Em cũng là vì để cô ấy hiểu anh, cũng giống như em hiểu Lệ Nghiêm vậy á. Anh, em đang đẩy mạnh tình cảm vợ chồng của hai người đấy, em dụng tâm lương khổ như vậy, lẽ nào anh không nhận ra sao?"



"Nhận ra, cho nên anh tới chiếu cố chiếu cố em đây."



Cố Gia Huy híp mắt, tức giận nói.



Sau khi đánh xong, anh cũng dễ chịu hơn nhiều rồi.



"Nhớ chưa?"



"Nhớ rồi... em không bao giờ đi nói linh tinh nữa!"



Cố Yên khóc không ra nước mắt, cô ấy nói.



"Anh sẽ nói cho Lệ Nghiêm biết."



"Không phải chứ! Anh... anh thật là..."



Không phải người!



Lại còn tìm người giúp nữa!



Cố Gia Huy xoay người, quay về đến cửa hàng áo cưới, Hứa Minh Tâm cũng đã thay quần áo xong.



Cũng không biết nhân viên cửa hàng đã đi ra lúc nào, bọn họ đã đóng gói xong đồ cho cô rồi.



Hộp đựng váy cưới rất tinh xảo.



"Cố Gia Huy, anh vẫn chưa nói cho tôi biết đâu đấy nhá." Hứa Minh Tâm không tha, cô hỏi.



Cố Gia Huy ho khan hai tiếng: "Cái này... sau này từ từ tôi sẽ nói cho em biết."



"Anh vẫn xấu hổ à? Tôi rất thông cảm mà, anh có thể trao đổi với tôi."



"Cái này... không thể trao đổi."



Giờ phút này, Cố Gia Huy vẫn muốn lao ra đánh cho Cố Yên một trận nữa.



Trao đổi ư?



Trao đổi như thế nào?



Chuyện riêng tư như vậy, có thể trao đổi được sao?



Nếu anh mà kết hôn với Hứa Minh Tâm rồi, anh còn cần phải tự giải quyết sao?



Nam im lặng nữ rơi lệ!



"Giờ không còn sớm nữa, nên đi ăn cơm thôi."



Cố Gia Huy bất đắc dĩ chuyển đề tài, anh còn muốn sống thêm hai năm nữa.



Hứa Minh Tâm thấy anh không chịu nói, cô cũng mất hứng thú rồi.



"Không nói thì thôi, keo kiệt, anh tưởng tôi thích lắm ý."



Sau đó cô thở phì phì lên xe, Cố Yên nghiêng cái mông, đau đến nhe răng trợn mắt.



"Cô sao vậy?"



"Anh tôi anh ấy..."



Cố Yên đang định lên án việc ác của Cố Gia Huy, không ngờ Cố Gia Huy lại giành trước một bước nói: "Vừa nãy em ấy không cẩn thận trượt chân ngã, ngã mông xuống."



"Ừ, tôi ngã mông."



Cố Yên đành phải bấm bụng chịu.



Sau khi ăn cơm xong, Cố Gia Huy đưa Cố Yên về, sau đó hai người lại về nhà.



Hứa Minh Tâm cẩn thận đặt hộp áo cưới vào sâu bên trong tủ quần áo.



Bên trong đặt giày cao gót mà Cố Gia Huy tặng lần trước.



Cô làm như dấu bảo bối vậy, cẩn thận từng tí một.



"Em không định mặc cho tôi xem à?"



"Không, tôi đã mặc một lần rồi, nếu mà mặc thêm lần nữa thì sẽ không có cảm giác mới mẻ và ấn tượng khắc sâu của lần đầu tiên nữa. Tôi vẫn muốn đợi tôi tốt nghiệp rồi mặc thêm một lần. Bây giờ tôi không thể để anh có cảm giác không mới mẻ không mong chờ!"



Cô nói rất nghiêm túc, như thể có chuyện lạ vậy.



Cố Gia Huy nghe vậy, trái tim anh khẽ run lên, anh tiến lên nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô. "Không đâu, em ở chỗ tôi, mãi mãi sẽ không mất đi sự mới mẻ. Tôi mong chờ em mỗi ngày, tôi muốn mỗi sáng mở mắt ra là nhìn thấy em, tôi cũng hy vọng buổi tối trước khi nhắm mắt lại, cái mà tôi nhìn thấy vẫn là em. Em là Hứa Minh Tâm, Hứa Minh Tâm độc nhất vô nhị, là Hứa Minh Tâm của Cố Gia Huy tôi. Cho nên, em mãi mãi



là khác biệt."



"Anh lại nói linh tinh rồi."



Hứa Minh Tâm bĩu môi.



"Vậy được, mỗi ngày em đều giống nhau, được rồi chứ?"



"Nói ra lời thật lòng rồi hả? Bây giờ anh đã không còn kiễn nhẫn với tôi nữa, đúng không hả!"



Hứa Minh Tâm nghĩ tới người phụ nữ vô lý khúc tam bộ.



Một khóc hai nháo ba thắt cổ.



Cô còn chưa đùa giỡn giận dỗi với Cố Gia Huy đâu, cũng không biết anh sẽ đối phó như thế nào.



"Tôi không có, sao tôi lại mất kiên nhẫn với em cơ chứ?"



Cố Gia Huy sốt ruột nói.



"Anh hung dữ với tôi!"



Hứa Minh Tâm tóp miệng, chỉ vào anh, tủi thân nói.



"Tôi hung với em á?"



Cố Gia Huy sửng sốt, anh hung với cô lúc nào?



"Em nghe tôi giải thích!"



"Tôi không nghe tôi không nghe."



"Được thôi..."



"Ngay cả giải thích anh cũng không chịu nói, có phải anh không yêu tôi nữa đúng không..."



Hứa Minh Tâm còn chưa nói xong, không ngờ người đàn ông đã bá đạo tiến lên, đặt cô lên giường.



Bàn tay to đặt ở sau gáy cô, còn sợ đột ngột hạ xuống sẽ làm cô chấn động não, dù sao thì trước đây cô đã từng bị chấn động não rồi.



Hứa Minh Tâm cảm nhận được động tác cẩn thận của anh, trái tim cô ấm lên.



Một nụ hôn nồng nhiệt rơi xuống, anh thở hổn hển, sau đó nói với giọng khàn khàn trầm thấp: "Giải thích này được chưa?"



"Chưa được." "Vậy thì tiếp..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK