Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đừng để tôi nhìn thấy cái này." Anh ta nói với vẻ tràn ngập dữ tợn.
Bạch Thư Hân lập tức hiểu ra, anh ta cũng nhìn thấy máu là ngất, quả nhiên giống với suy nghĩ của mình.
Cô ấy ôm lấy bàn tay to của anh ta, rồi nói: "Anh mau đi bệnh viện cho tôi."
Cô ấy vội vàng hoảng hốt kéo anh ta ra ngoài, sau đó nhờ quản lý xử lý chuyện đằng sau.
Cô ấy tìm được một bệnh viện ở tầng dưới, sau đó bảo bác sĩ kiểm tra cho anh ta.
Xương cốt có hơi tổn thương, nhưng không nghiêm trọng lắm.
Bác sĩ lấy ra một ống thuốc, định bôi lên cho anh ta, không ngờ anh ta rụt tay về và nói: "Để cho bạn gái tôi làm đi, ông xấu quá, tránh sang một bên đi."
"Cậu... thằng nhóc này nói chuyện kiểu gì thế hả?"


Bác sĩ tức giận không nhẹ.
Bạch Thư Hân liên tục xin lỗi, đầu to như cái đấu.
Cuối cùng cô ấy cầm lấy thuốc, không phải là đối phương tự nguyện đưa, mà là bị tức đến nỗi bỏ đi rồi.
Bạch Thư Hân bất đắc dĩ lườm anh ta một cái: "Bác sĩ người ta đang bôi thuốc cho anh đấy có được không hả? Anh làm gì mà chọc tức người ta đến nỗi người ta bỏ đi vậy."
"Mặt xấu, còn không cho người ta nói à?" Ôn Thành nói với vẻ đương nhiên.
"Thế anh tính tình cáu kỉnh, anh có cho tôi nói không?"
"Chỉ cho phép một mình cô nói, nếu những người khác dám nói tôi, tôi sẽ xé nát miệng bọn họ!"
Anh ta nói câu này là không đùa tí nào đâu, lúc nói chuyện trên khuôn mặt mang theo vẻ hung ác.
Bạch Thư Hân bất lực cụp mắt, không có trả lời, bàn tay nhỏ lấy thuốc mỡ mát lạnh kia, rồi bôi lên mu bàn tay của anh ta.
Anh ta không hề kêu đau, thậm chí đến cả một tiếng hừ cũng không có, chỉ nhíu mày mà thôi.


"Trong mắt cô, tôi là gì?"
Bên tai truyền tới giọng nói của Ôn Thành.
Cô ấy hơi sửng sốt, chưa phản ứng kịp, tay đang bôi thuốc mỡ cũng hơi mạnh tay.
Anh ta đau, mày nhíu lại, cô ấy vội vàng thả tay ra: "Tôi làm anh đau rồi hả?"
"Vết thương nhỏ này chưa đến mức đấy đâu, tôi nói rồi tôi khác tên phế vật kia."
"Cô vẫn chưa trả lời tôi, trong mắt cô, tôi là cái gì?"
"Tôi không hiểu anh nói vậy là có ý gì?"
"Trong mắt cô, tôi là một người độc lập, hay là vật thay thế của Ôn Thành? Hoặc là.. trong mắt cô, tôi căn bản không được tính là con người?"
Hoặc là...
Trong mắt cô, tôi căn bản không được tính là con người.


Lời này, từng câu từng chữ từ từ truyền vào trong tai, khiến cho trái tim cô ấy hung hăng run lên.
Cô ấy hơi bối rối, lập tức cụp mắt, giả bộ bôi thuốc cho anh ta.
"Anh chính là anh, là A Thành, anh không giống Ôn Thành."
Thật ra... suy nghĩ thật sự trong lòng cô ấy chính là...
Anh chỉ là một nhân cách không trọn vẹn, tồn tại trạng thái không bình thường và thiếu sót về tâm lý, không thể chân chính nắm giữ cuộc sống của con người.
Qủa thật, không phải là người, là một loại bệnh, đây chỉ là trạng thái không bình thường về mặt tâm lý lộ ra sau khi Ôn Thành bị bệnh mà thôi.
Những lời này, cô ấy không dám nói ra, chỉ có thể giấu trong lòng, sợ sau khi anh ta biết thì sẽ hóa rồ.
Tuy cô ấy né được ánh mắt của anh ta, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ, ánh mắt nóng rực trên đỉnh đầu, đang tập trung vào mình.
Cô ấy không biết Ôn Thành tin mấy phần với những lời mà mình nói.


Hoặc là... một tí cũng không tin.
Bôi thuốc xong, cô ấy thấp thỏm ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt tịch mịch kia, trái tim cô ấy hung hăng run lên.
Cô ấy không biết phải nói gì, bị ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm, cô ấy ngây ra như phỗng.
"Tối nay ăn gì?"
Anh ta chợt lên tiếng, hỏi.
"Hả?"
Cô ấy vẫn chưa phản ứng kịp.
Ôn Thành không nhịn được cốc đầu cô ấy, anh ta nói: "Tối nay ăn gì? Cô chưa ăn gì trong phòng bao mà."
"Muốn... muốn ăn cơm anh nấu, không biết tay của anh..."
Cô ấy còn chưa nói xong, Ôn Thành đã buồn bực lên tiếng: "Tôi không biết nấu cơm."
"Thế... thế thì tôi nấu cho anh nhé, tôi biết nấu cơm, anh chưa ăn cơm tôi nấu bao giờ nhỉ?"


"Thế... thế thì tôi nấu cho anh nhé, tôi biết nấu cơm, anh chưa ăn cơm tôi nấu bao giờ nhỉ?"
Bạch Thư Hân vội vàng nói.
Ôn Thành nghe thấy lời này, sắc mặt mới dịu đi vài phần.
Anh ta chưa ăn bao giờ, tên phế vật kia cũng chưa từng ăn, mà hiển nhiên là mình may mắn hơn anh ta, có thể thưởng thức cơm Bạch Thư Hân nấu.
"Ừm, thế bây giờ về nhà, cô nấu cơm cho tôi ăn."
Anh nắm lấy tay cô ấy, nhanh chóng đi xuống giường, anh ta có vẻ rất vui.
Vui... như một đứa trẻ...
Bạch Thư Hân dẫn anh ta về nhà, rồi nhìn ngăn đá.
Thật ra cô ấy không biết nấu cơm cho lắm, thỉnh thoảng đồ nấu ra, đến bản thân mình cũng chê lắm.
Thậm chí cô ấy còn học theo sách dạy nấu ăn trên baidu, làm mấy món đơn giản.
Trứng xào cà chua, ớt xanh khoai tây sợi, với cả một đĩa thịt kho tàu.


Canh...
Canh trứng rong biển.
Ba món một canh, tuy món ăn trông hơi xấu, nhưng chắc là ăn được nhỉ?
Cô ấy bê đồ ăn lên bàn, thì phát hiện Ôn Thành không có ở phòng khách.
Cô ấy đã tìm một vòng, sau đó phát hiện anh ta đang ở trong phòng ngủ của mình.
"Anh đang làm gì vậy?"
"Không có gì, tôi thử xem giường của cô có mềm không."
Bạch Thư Hân nghe thấy lời này, hai má đỏ lên, tên lưu manh này, nói thế là có ý gì?
"Ăn cơm thôi."
"Cô đỏ mặt cái gì? Tôi đâu có nói tối nay muốn ngủ lại đây, tất nhiên nếu cô chịu thì tôi cũng vui lòng ở lại."
"Lưu manh, ăn xong thì đi về cho tôi, đừng hòng qua đêm ở đây."


"Lưu manh, ăn xong thì đi về cho tôi, đừng hòng qua đêm ở đây."
Bạch Thư Hân tức giận nói.
Cô ấy xới cơm cho Ôn Thành, rồi nhìn anh ta nếm miếng đầu tiên.
Sắc mặt anh ta có hơi xấu.
"Sao vậy?"
"Lúc đổ đồ ăn ra, cô đã nếm chưa?"
"Chưa...."
Cô ấy có thể nói cho anh ta biết là, cô ấy không dám nhìn thẳng vào món mình nấu không?
Cô ấy vội vàng nếm một chút, quả nhiên là mặn.
Món thì quá nhạt, món thì quá mặn, đĩa thịt kho tài kia thì càng khó mà miêu tả, đun chưa chín.
Cô ấy ủ rũ bỏ đũa xuống rồi nói: "Tôi gọi đồ ăn ngoài thì hơn."


"Không cần, tôi ăn cái này, tôi thích ăn."
"Nhưng... căn bản là không thể ăn được á."
"Chỉ cần là đồ cô nấu, tôi đều thích hết."
Anh ta cầm đũa lên, ăn miếng to, cô ấy muốn ngăn lại cũng không kịp.
Cô ấy thấy anh ta như thế, cũng bỏ điện thoại xuống bắt đầu ăn cơm, nhưng lại bị anh ta ngăn lại.
"Những món này là của tôi hết, cô không được ăn, cô tự đặt đồ ăn ngoài đi."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng gì hết, lời tôi nói chính là mệnh lệnh." Ôn Thành nói với giọng nói không được nói leo vào.
Bạch Thư Hân không tin tà, cô ấy cầm đũa lên, bàn tay nhỏ vừa vươn ra, không ngờ Ôn Thành đã đánh vào tay cô ấy.
Đau quá...
Cô ấy vội vàng rụt về, mu bàn tay đỏ lên rồi.


Cô ấy vội vàng rụt về, mu bàn tay đỏ lên rồi.
"Xuống tay nặng thật đấy!" Cô ấy không nhịn được oán giận.
"Tôi đã nói rồi, cái này là của tôi, cô muốn ăn thì đặt đồ ăn ngoài đi!"
"Tôi đi nấu mỳ ăn liền!"
Cô ấy thở phì phì rời đi.
Cô ấy vừa quay người đi, Ôn Thành vội vàng uống thêm hai ngụm nước.
Thật sự là quá mặn.
Sao cô ấy có thể ăn những cái này, ngộ nhỡ ăn vào hỏng bụng thì sao.
Bây giờ anh ta chợt cảm thấy tên phế vậy đó cũng không phải là chỗ nào cũng tệ, tối thiểu thì nấu cơm vẫn được.
Anh ta sẽ không kém tên phế vật đó, tên phế vật đó còn có thể chăm sóc tốt cho Bạch Thư Hân, lẽ nào mình lại không làm được ư?


Anh ta sẽ không kém tên phế vật đó, tên phế vật đó còn có thể chăm sóc tốt cho Bạch Thư Hân, lẽ nào mình lại không làm được ư?
Anh ta mạnh hơn tên phế vật kia gấp trăm lần, ngàn lần, vạn lần!
Đợi sau khi Bạch Thư Hân nấu xong một bát mỳ, cô ấy phát hiện Ôn Thành đã ăn hết sạch những món đó rồi.
"Sao anh làm được vậy?"
Cô ấy không nhịn được cảm thán nói.
"Này có là gì, lần đầu tiên cô nấu cơm cho tôi, tất nhiên là tôi phải ăn hết sạch rồi."
"Tôi đã hơn tên phế vật kia một thứ rồi đấy, tôi đã được ăn cơm cô nấu trước anh ta."
Anh ta không kìm được nói với vẻ đắc ý.
Nhìn anh ta như thế này, thật giống một đứa trẻ. Cô ấy không nhịn được tò mò hỏi: "Anh thích so bì với anh ta đến vậy sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK