Nhiều số không lắm.
Thế mà có hơn năm mươi vạn tệ!
Một vết trầy da nho nhỏ đi cho năm mươi vạn tệ, đầu óc ông ta chập mạch rồi à?
"Tôi đi trả lại ông ta!"
"Em nhận đi, ông ta muốn dàn xếp ổn thỏa, nếu em trả lại ông ta, e là ông ta sẽ lo lắng bất an, rồi còn tìm đến tận nhà đấy."
"Nhưng mà... quá... quá nhiều rồi! Cái này sắp bằng thu nhập một năm của anh rồi đấy."
"Nếu đã không thể trả lại, chúng ta giữ lại được không. Sau này củi gạo dầu muối đều cần tiền, chúng ta phải để dành tiền sinh hoạt!"
"Được, chúng ta để dành tiền sinh hoạt."
Cố Gia Huy xoa đầu cô, mỉm cười nói.
Buổi chiều, Hứa Minh Tâm có tiết học, anh giục anh rời đi để đỡ phải hấp dẫn ánh mắt ở trong trường.
Còn Cố Gia Huy thì vẫn còn việc khác phải xử lý, anh cũng không ở lại lâu.
Anh phải cho nhà họ Hứa một cái ra oai phủ đầu, nếu không người khác còn tưởng, Hứa Minh Tâm là quả hồng mềm, ai cũng bóp được.
Anh còn không nỡ nắm một chút, sao người ngoài có can đảm đấy hả?
Nhà họ Hứa đang định đầu tư vào một làng du lịch biển, nhưng không ngờ người phụ trách của tập đoàn J.C lại cướp mất dự án này.
Hứa Văn Mạnh nghĩ J.C tài đại khí thô, không thể chọc, ông ta dứt khoát không nói gì.
Không ngờ phát triển khu đất phía Đông, khu đất lại bị giành mất.
Hợp tác với người ta, hợp đồng đã ký xong rồi, không ngờ ngày hôm sau đối phương tới cửa đưa tiền vi phạm hợp đồng gấp đôi.
Nhà họ Hứa vấp phải trắc trở khắp nơi, mà lần nào cũng bị tập đoàn J.C chặn đường!
Hứa Văn Mạnh nghĩ mãi không hiểu, một ngày ngắn ngủi, nhà họ Hứa vấp phải trắc trở khắp nơi.
Hứa Văn Mạnh cũng không biết đã đắc tội với tập đoàn lớn như J.C chỗ nào, ông ta đành phải xách theo này nọ, đi nhận lỗi xin lỗi, hỏi rõ ràng.
Ông ta được thư ký dẫn vào phòng nghỉ, thấp thỏm chờ đối phương tới.
Ông ta nghe thấy tiếng bước chân, đối phương đẩy cửa mà vào, đập vào mắt lại là....
...
Buổi tối, Hứa Minh Tâm đến quán bar làm việc, Bạch Thư Hân uống rượu giải sầu gần đó, cả ngày hôm nay tâm trạng cô ấy đều không tốt.
Đợi cô tan làm, Bạch Thư Hân cũng đã uống say khướt rồi.
Cô lại không biết lái xe, vốn định gọi Cố Gia Huy tới giúp, không ngờ điện thoại của Bạch Thư Hân reo lên.
Số điện thoại không có ghi chú, cô do dự một lát, nghe máy.
"Thư Hân, cuối tuần đến nhà chú một chuyến..."
"Anh là bác sĩ Lệ đúng không?"
Hứa Minh Tâm nhận ra giọng nói của anh ta.
"Cô là... cô Hứa?"
Hứa Minh Tâm vội vàng nhờ anh ta qua giúp, chẳng mấy chốc Lệ Nghiêm đã lái xe tới.
Anh tiếp được Bạch Thư Hân đã uống say bét nhè, nhìn Hứa Minh Tâm với vẻ xin lỗi: "Thật sự cảm ơn cô Hứa, tôi đưa cô về nhé."
Đúng lúc này, Bạch Thư Hân bắt đầu nôn.
Hứa Minh Tâm vội vàng xua tay: "Anh đưa Thư Hân về trước đi, tôi tự bắt xe về, không sao đâu."
"Thế thì được."
Lệ Nghiêm không từ chối, bây giờ lòng anh ta đang ở trên người Bạch Thư Hân, anh ta không rảnh chiếu cố đến người khác.
Bạch Thư Hân ôm thùng rác nôn rất lâu, mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, Hứa Minh Tâm đỡ cô lên xe.
Bạch Thư Hân cảm giác cả người khô nóng, mơ mơ màng màng nhận ra là đang ở trong xe, nhưng trong xe không có gió, khó chịu lắm.
"Minh Tâm à, cậu không mở cửa sổ là muốn tớ chết nóng à? Chị đây người toàn mồ hôi, không tin cậu nhìn xem!"
Cô ấy ưm ra tiếng, bắt đầu xé quần áo.
Mùa hè quần áo ít, trên người cô ấy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, một cái quần đùi.
Cô ấy bắt đầu cởi cúc.
Lệ Nghiêm nhíu chặt chân mày, bàn tay to lập tức ngăn lại.
"Đừng làm bậy!"
"Tay cậu thật là lạnh, thật thoải mái... chỉ là, đã thô ráp hơn nhiều."
Cô ấy không tỉnh táo, còn tưởng người bên cạnh là Hứa Minh Tâm.
Lệ Nghiêm phanh gấp, hai người chúi người ra phía trước.
Bạch Thư Hân bị đập vào cái trán sinh đau, nhoáng cái ý thức càng thêm không tỉnh táo.
"Đau... đau quá..."
Lệ Nghiêm hít sâu một hơi, muốn ổn định cảm xúc.
Anh đã ở trong quân đội nhiều năm, sớm đã thanh tâm quả dục, trở thành thép bách luyện.
Nhưng giờ phút này, trong lòng xao động, bụng nhỏ lại xông lên một đoàn lửa nóng.
Anh muốn rút tay về, nhưng lại bị cô ấy nắm chặt, anh cũng không dám quá dùng sức làm cô bị thương.
Lòng bàn tay anh ra đầy mồ hôi lạnh, ngón tay run run.
Bạch Thư Hân mở đôi mắt mơ màng, nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
"Cậu căng thẳng cái gì? Chúng ta cùng tắm, cùng thay quần áo, bây giờ cậu xấu hổ cái gì."
"Thư Hân, em tỉnh táo một chút, anh là anh trai em, Lệ Nghiêm."
"Đừng nhắc đến cái tên khốn đấy, cả đời này bà đây không muốn nghe thấy tên anh ta nhất! Anh trai cái gì, anh ta chưa bao giờ chăm sóc tớ, dựa vào đâu là mà nói anh tớ!"
"Thư Hân, đừng hồ nháo."
"Minh Tâm, sao nay cậu lạ vậy. Đừng động đậy, tớ nóng quá, để tớ ôm một lúc."
Bạch Thư Hâm lầm bầm nói, cô ấy cảm thấy cánh tay anh mát lạnh, thoải mái.
Cô ấy không nhịn được muốn dựa cả người lên.
Cô ấy giống như một con mèo nhỏ, chui vào trong lòng anh.
Anh giống như túi chườm đá, có thể xua đi cái nóng.
Cô ấy hận không thể lột sạch quần áo của anh ra.
Mà trên thực tế, cô ấy cũng đã làm như vậy.
Trái tim Lệ Nghiêm khẽ run lên, hầu kết lên xuống.
Bàn tay anh chặn lại bàn tay nhỏ không an phận của cô, nếu còn chậm một bước nữa, chỉ sợ quần áo anh phải hy sinh rồi.
"Thư Hân, em nhìn rõ đi, rốt cuộc anh là ai!"
"Minh Tâm à... cậu đừng nhúc nhích, để tớ ôm ôm, tớ có ăn được cậu đâu!"
Cô chấp nhất nói.
"Em..."
"Ơ?" Bạch Thư Hân chợt nhận ra cái gì đó, cô ấy nghi hoặc.
Lệ Nghiêm nghe vậy, sắc mặt dần u ám, khó coi.
Anh ta chỉ sợ còn tiếp tục như này, sẽ vạn kiếp bất phục.
Anh ta dùng sức, tách cô ấy ra, lấy dây an toàn buộc bàn tay nhỏ của cô ấy lại.
Người nhà binh trói, người bình thường không mở được.
Anh ta ấn mở cửa kính xe, để cô hít thở gió trời.
Lệ Nghiêm cũng đóng cửa xe, xuống xe, anh ta cần bình tĩnh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, anh tỉnh táo rồi, Bạch Thư Hân cũng tỉnh táo được vài phần.
Cô ấy nhìn rõ hết thảy trước mắt, cũng ý thức được vừa nãy đã phát sinh cái gì.
Cô ấy đã nhầm Lệ Nghiêm thành Minh Tâm, hình như đã trêu ghẹo một chút.
Nhưng cô lại chưa có chạm đến thể xác anh, trái lại là anh đã sờ...
Anh cũng không chịu thiệt, anh giận cái gì?
Cô nhìn bóng lưng cao ngất bên ngoài.
Anh không có bất kỳ ham muốn không tốt nào, không hút thuốc không say rượu, không thức khuya không đi trễ, toàn bộ đều dựa theo tiêu chuẩn của quân nhân yêu cầu bản thân.
Cho nên cũng luôn cấm dục, nhưng người cấm dục, lại có phản ứng với em gái ruột của anh ta, đây là đạo lý gì?
Cô ấy trăm tư khó giải.
Cô ấy hắng giọng một cái, nói: "Anh lên đi, em không đùa giỡn lưu manh nữa, em tỉnh rượu rồi. Anh lái xe đưa em về nhà trước đi, em hơi mệt."
Lệ Nghiêm nghe vậy, phun ra một ngụm trọc khí, lên xe một lần nữa.
Anh tới gần, thoái dây an toàn cho cô ấy.
Vừa lại gần, trong hô hấp toàn là mùi thơm xử nữ trên người cô.
Anh ta nhíu mày, hình như mùi hương nhàn nhạt này có hấp dẫn trí mạng với anh ta.
Anh ta cố nhịn, cởi dây an toàn cho cô ấy, anh ta nói: "Thắt vào, phải lên đường rồi."
"Biết rồi."
Chiếc xe đi tiếp, hai người nhìn nhau không nói gì.
Thật lâu sau, cô đánh vỡ sự yên tĩnh: "Vừa... anh...."
Cô ấy lắp bắp, vẫn chưa hiểu, nhưng vừa nãy cô ấy cảm nhận được rõ rành rành, không phải là mình nhận thức sai. Bên trong xe, bầu không khí lại ngưng trọng một lần nữa.