Ngôn Dương nhanh chóng đuổi tới, họng súng đen như mực nhắm vào đầu người kia, ngón tay lại hung hăng run lên, không dám ấn cò súng.
Nếu ông ta mà mất trí thật, rồi làm hại Thẩm Tuệ thì làm sao bây giờ?
Bà ấy là mạng của ông ta!
Cuối cùng, người đó đi tới trước mặt Thẩm Tuệ, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn vài phần.
Bàn tay to xoa lên gương mặt bà ấy, bao nhiêu năm không gặp, dung mạo bà ấy không thay đổi, còn mình thì lại biến thành bộ dạng xấu xí này.
Bàn tay của ông ta đầy nếp nhăn, thậm chí còn đứt một đốt ngón tay.
Ông ta run run vuốt ve, ông ta nói: "A Thanh, lâu rồi không gặp, bà còn nhớ tôi không?"
Nghe giọng của ông ta thì có hơi quái dụ, năm đó cổ họng bị khói hun hỏng rồi.
Thẩm Tuệ nhìn ông ta với ánh mắt khiếp sợ, bà ấy liều mạng lắc đầu: "Không thể nào, chẳng phải ông đã chết rồi sao? Ông qua đời vì ngoài ý muốn xảy ra tai nạn xe cộ, sao... sao lại biến thành như thế này?"
"Bà tin lời nói của người em tốt của tôi thật sao? Đây chẳng qua là âm mưu của cậu ta! Để có được quyền thừa kế của nhà họ Ngôn, cậu ta tự tay giết anh em, còn cướp bà đi!"
"Anh im miệng cho tôi!" Ngôn Dương nghe thấy lời này, ông ta phẫn nộ quát lên, từng chữ cũng bật ra từ trong kẽ răng, mang theo hận ý thấu xương.
"Ngôn Đức... rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Thẩm Tuệ vô cùng khiếp sợ nói.
Năm đó, bà ấy và Ngôn Đức là một cặp, nhưng Ngôn Đức rất đào hoa, trừ mình ra còn bao nuôi rất nhiều người khác.
Trước đây, bà ấy cũng không mạnh như thế này, danh tiếng cũng bình thường.
Bà ấy đã gặp được công tử đào hoa Ngôn Đức, vừa gặp đã yêu, muốn thôi mà không được. Biết rõ ông ta lưu luyến bụi hoa, sẽ không vì bà ấy mà giữ mình trong sạch, nhưng mà bà ấy vẫn như thiêu thân lao đầu vào.
Bà ấy đã gặp được công tử đào hoa Ngôn Đức, vừa gặp đã yêu, muốn thôi mà không được. Biết rõ ông ta lưu luyến bụi hoa, sẽ không vì bà ấy mà giữ mình trong sạch, nhưng mà bà ấy vẫn như thiêu thân lao đầu vào.
Người phụ nữ rơi vào tình yêu, là không có đạo lý nói được.
Thậm chí bà ấy đã cho ông ta lần đầu tiên quý giá, sau này bị người ta lén dùng quy tắc, bà ấy thà chết, cũng không chịu trả giá bằng cơ thể, thế là bị công ty giấu nhẹm đi.
Ông ta từng nói là sẽ tới cưới bà ấy, nhưng bà ấy chờ đến cuối cùng, thì hoàn toàn không có tin tức gì, cuối cùng bà ấy biết được rằng ông ta bị tai nạn xe cộ, chiếc xe nổ tung chết oan uổng.
Cảnh sát nhân dân điều tra, quy về tai nạn ngoài ý muốn, bà ấy cũng đã tổn thương tinh thần rất lâu.
Sau khi bà ấy ngã một cái hết gượng dậy được, bà ấy lấy được liên lạc của Ngôn Dương.
Bà ấy và Ngôn Dương từng có duyên gặp mặt vài lần, nhưng cũng không có giao tiếp sâu.
Mới đầu bà ấy tưởng ông ta là nể tình Ngôn Đức, nên mới đặc biệt quan tâm đến mình, một lần xã giao say rượu, hai người đã xảy ra quan hệ trong lúc say.
Mới đầu bà ấy tưởng ông ta là nể tình Ngôn Đức, nên mới đặc biệt quan tâm đến mình, một lần xã giao say rượu, hai người đã xảy ra quan hệ trong lúc say.
Không lâu sau thì có Ngôn Hải.
Vì con, bà ấy buộc phải cưới Ngôn Dương trong vòng ba tháng, bà ấy vốn tưởng là cả đời này mình cũng sẽ không yêu ông ta, nhưng không ngờ dưới sự chăm sóc hết lòng của ông ta, trái tim này đã mềm lại.
Gặp lại người yêu khi xưa, sao bà ấy có thể không kinh ngạc chứ.
Lần trước nhận được cuộc gọi, bà ấy còn tưởng là ma gọi tới, không ngờ... là ông ta thật?
Sao ông ta lại biến thành như thế này? "Vụ tai nạn xe đó, là chính tay chồng bà thiết kế, muốn làm cho tôi chết oan chết uổng. Nhưng không ngờ tôi mạng lớn, lại sống lại giữa lằn ranh sự sống và cái chết, bác sĩ cũng nói rằng tôi là một kỳ tích. Tôi đã mua chuộc bác sĩ, tùy tiện tìm được một thi thể giới tính nam gần giống, hỏa thiêu phòng xác, lúc này mới giữ được mạng
."
"Nhưng tôi đã bỏ lỡ thời gian thay da, giờ đây tôi đã biến thành bộ dạng người không người ma không ra ma. A Tuệ, những năm nay, sở dĩ tôi cố sống ngắc ngoải, cũng là vì bà!"
"Ngôn Dương.... sao lại là anh ấy, anh ấy sẽ không làm thế đâu!"
Thẩm Tuệ nhìn Ngôn Dương với ánh mắt khiếp sợ, còn ông ta thì cũng đang nhìn mình, trong ánh mắt có thần sắc mà bà ấy đọc không hiểu.
Có thống hận, có tự trách, có áy náy sâu sắc.
Ngôn Đức nghe thấy lời này, ông ta cười nhạo thành tiếng, ông ta quay người lại nhìn về Ngôn Dương. "Người em trai tốt của tôi à, cậu không định giải thích cho mình một chút à? Cậu dám nói với A Tuệ, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Cậu chỉ là thằng con thứ không thu hút, hậu sinh khả úy, mưu sát anh trai ruột của mình, lấy được quyền thừa kế. Cậu đã chiếm được người phụ nữ của tôi, nuôi dưỡng con trai của tôi. Những cái này,
có phải là phải trả lại hết cho tôi rồi không!"
"Con trai... ông nói lời này là có ý gì?"
Thẩm Tuệ đang không khống chế được cảm xúc, bà ấy túm chặt lấy áo Ngôn Đức.
Ngôn Đức kích động nói: "Ngôn Hải là con của tôi! Tôi đã làm giám định DNA rồi, đúng là con của tôi."
Lời này... như sấm bên tai.
Thẩm Tuệ lảo đảo, may mà có Hứa Minh Tâm nhanh chóng đỡ được, nên mới không để bà ấy ngã ngồi xuống đất.
Lời này, không thể nghi ngờ là đả kích cực lớn.
Bà ấy tưởng đứa con là của bà ấy và Ngôn Dương, lúc đó bà ấy còn oán hận Ngôn Dương, cho rằng đàn ông uống rượu xong quan hệ lung nam nữ toàn là cái cớ, rõ ràng chính là cố tình làm thế.
Không ngờ, đứa con này là của Ngôn Đức!
Tại sao...
Tại sao ông ấy không nói cho mình biết.
Thẩm Tuệ nhìn thẳng vào mắt Ngôn Dương, bà ấy phát hiện khóe mắt ông ta ươn ướt.
Bọn họ làm vợ chồng hơn hai mươi năm, bà ấy quá rõ tính cách của Ngôn Dương, có thể chảy máu, tuyệt đối sẽ không rơi nước mắt.
Nhưng mà... bây giờ khóe mắt ông ta lại ươn ướt, đau khổ nhìn mình.
Nhưng mà... bây giờ khóe mắt ông ta lại ươn ướt, đau khổ nhìn mình.
Bà ấy há miệng, muốn nói chút gì đó, nhưng một chữ cũng không bật ra được.
Trong cổ họng giống như bị nhét cục bông vậy, nóng rát chua xót, khiến cho bà ấy khó mà mở miệng.
Ngôn Đức rất lý trí, khẩu súng ông ta đặt trên người bà ta từ đầu đến cuối đều chưa có lấy xuống, chính là đề phòng Ngôn Dương và Ảnh Tử sẽ ra tay bất ngờ.
Ông ta vươn ra một bàn tay, lay bả vai của bà ấy, ông ta nói: "A Tuệ, bà phải vui mới phải, trước kia bà vì con, bất đắc dĩ phải cưới cậu ta, bây giờ con trai là của chúng ta, bà cũng không cần có gánh nặng trong lòng nữa, cả nhà ba người chúng ta có thể đoàn viên rồi."
Thẩm Tuệ như không nhìn thấy ông ta vậy, bà ấy hất tay ông ta ra, rồi đi về phía Ngôn Dương.
"A Tuệ, bà làm gì cậy, lẽ nào bà có tình cảm với cậu ta sao? Cậu ta đã hại chết người bà yêu, lấy đi trong sạch của bà, lẽ nào bà vẫn muốn quay về bên cạnh cậu ta sao?"
Ngôn Đức phẫn nộ quát, ông ta định tiến lên, nhưng Ảnh Tử đã tiến lên một bước, anh ta nói: "Tốt nhất là ông đừng hành động thiếu suy nghĩ, ông chỉ có một người một súng, nhưng chúng tôi có hai. Nếu ông liều tốc độ với tôi, tôi sẽ khiến cho ông chết không có chỗ chôn."
"Hừ, súng của tôi chĩa vào A Tuệ, cậu dám nổ súng với tôi thử xem!"
Ôn Hạo đắc ý nói, ông ta đoán chính xác là Ôn Dương không thể để cho Thẩm Tuệ bị thương.
Ông ta giơ súng lên, nhắm chuẩn vào vị trí trái tim lưng Thẩm Tuệ.
Hứa Minh Tâm đứng bên cạnh nhìn thấy nụ cười ở khóe môi Ngôn Đức, cô cũng cảm thấy người này quá đáng sợ.
Ông ta luôn mồm nói những lời có cánh, nói cái gì mà cả nhà ba người đoàn viên.
Nhưng từ đầu đến cuối, khẩu súng của ông ta lại chưa từng dừng nhắm vào trái tim của Thẩm Tuệ.
Đây chính là cái gọi là tình yêu sao?
Có lẽ ông ta yêu bản thân mình hơn.
Thẩm Tuệ đi tới bên cạnh Ngôn Dương, Ngôn Dương kéo bà ấy đến bên cạnh mình, dùng tấm lưng của mình nhắm chuẩn vào họng súng của Ngôn Đức, còn ông ta thì vứt súng, hai tay run run nâng mặt Thẩm Tuệ lên, cẩn thận lau đi nước mắt ở khóe mắt bà ấy.
"Xin lỗi, anh không nên nói dối em, anh đã giấu em bao nhiêu năm. Thẩm Tuệ, em giận anh đánh anh cũng được, nhưng em đừng như thế này có được không?"
Dường như Thẩm Tuệ đã mất ba hồn bảy vía rồi vậy, cơ thể cũng mềm nhũn vô lực.
Bà ấy nhìn thấy khẩu súng trên mặt đất, sau đó bà ấy nhặt lên.
Ngôn Đức nhìn thấy cảnh này, tâm trạng cực kỳ kích động. "A Tuệ, kết thúc tính mạng của cậu ta đi, bà nổ súng chắc chắn cậu ta sẽ không né!"