Cố Yên cũng hơi tức giận.
Mục đích đi xem mắt của cô ấy rất đơn giản, đi cho vui thôi, cô ấy quên béng mất lòng dạ người kia, cũng muốn giao thiệp khác với người đàn ông.
Cô ấy cũng không muốn để cho La Xuân Hương thoải mái, ai bảo cô ta nói luyên thuyên sau lưng cô ấy, nói mình nói đến đã miệng như vậy.
Cho nên vừa gặp mặt, cô ấy cũng không khách khí, cô ấy đã chê bai đối phương một lượt từ đầu đến chân.
Lúc cô ấy đi vệ sinh, nghe thấy nhân viên phục vụ nhỏ giọng bàn luận, thì ra trong cốc trà của cô ấy đã bị bỏ xuống.
May mà cô ấy chưa uống ngụm nào, chê bai xong là đi luôn.
Vốn tưởng chuyện này cứ thế kết thúc rồi, không ngờ vẫn còn nhiều con thiêu thân như này.
La Xuân Hương mặt dày chất vấn mình, vậy thì cô ấy cũng phải hỏi vặn lại mới được.
Trong mắt cô ấy không có người chị dâu này, thế trong lòng La Xuân Hương thì có cô em chồng là cô chắc?
Có ai lại đi hãm hại em chồng của mình như vậy không?
Vì chuyện làm ăn của anh cả, thủ đoạn của cô ta liền ti tiện như vậy sao?
La Xuân Hương bị vạch trần, sắc mặt cực kỳ khó coi, cô ta tức đến đỏ cả mặt, rồi lại biến sắc thành màu gan heo. Ánh mắt của Cố Yên lạnh lùng, cô thản nhiên nói: "Chị dâu, người quang minh chính đại không ngồi lê đôi mách, tôi bảo là tôi không đánh nghĩa là tôi không đánh, nếu như là tôi ra tay thật, đoán chừng anh ta không chỉ bị thương có tí thế đâu. Chị nghĩ, tôi sẽ nhẹ nhàng tha thứ cho người có ý đồ xâm phạm tôi sao? Ngoài ra, chị dâu, chị cũng đừng coi tôi thành vật hi sinh
trên chuyện làm ăn của chị, tôi không phải bàn đạp của anh cả, chuyện nhà chị không liên quan tới tôi. Tôi không giúp anh ba, cũng sẽ không giúp chị."
"Em... em nói chuyện với chị dâu em kiểu gì đấy hả? Sao chị biết là anh ta đã giở trò cơ chứ! Cho dù có bỏ đồ vào trong trà của em, em cũng chưa uống ngụm nào, sự việc vẫn chưa phát sinh mà! Cảnh sát bắt người cũng phải đưa ra chứng cứ, em làm cái gì vậy hả?"
"Chị dâu, chị một mực chắc chắn là tôi hả?"
"Không phải em thì còn ai được nữa? Hôm nay nếu chị không dạy dỗ em tử tế, thì chị... thi chị không phải là chị dâu em, chị không tin là chị không có tiếng nói ở cái nhà này?"
Cảm xúc của La Xuân Hương có hơi mất khống chế, thật sự là vụ làm ăn đó quá lớn, cho dù không thành, cũng tuyệt đối không thể làm tổn hại đến hòa khí của hai nhà.
Giờ mà muốn hợp tác nữa thì chỉ sợ là khó như lên trời.
Vì thế Cố Trác Đông đã mắng cô ta một trận, bây giờ cô ta đang tức lắm.
Cô ta không hề do dự giơ tay lên, một cái tát hung hăng đi xuống.
Cố Yên có thân thủ như thế nào, sao cô ấy có thể để cho cô ta đánh được cơ chứ.
Cô ấy dễ dàng chế trụ, sau đó lạnh lùng nói: "La Xuân Hương, chị đừng có mà quá đáng, tôi nể mặt anh cả nên tôi khoan dung cho chị nhiều lần, chị đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu!"
"Được thôi, em nói chuyện với chị như này phải không? Hôm nay cho dù bố có tới đây thì chị cũng sẽ không tha cho em!"
La Xuân Hương tức giận đánh vào lý trí, cô ta nhìn thoáng qua nhân viên phục vụ ở bên cạnh, nhân viên phục vụ đang bê một cốc cà phê nóng hổi vừa làm xong.
Cô ta chưa nghĩ kỹ, cô ta chỉ muốn trả thù Cố Yên, cho nên cô ta trực tiếp cầm lấy, rồi hung hăng hắt qua.
Cố Yên né theo bản năng, cô ấy lại quên phía sau còn có Hứa Minh Tâm.
Khi Hứa Minh Tâm nhận ra thì có muốn tránh cũng không kịp nữa.
"A."
Cả cốc cà phê đó đã hắt thẳng lên mặt.
Dù cô ấy đã kịp lấy tay che, nhưng vẫn bị hất vào.
Cà phê nóng bỏng theo áo chảy vào, áo len dính lên da đau đến tim.
Cô ấy cảm thấy mặt đau rát nóng bỏng, cổ và cổ áo cũng...
Cố Yên nóng lòng như lửa đốt, cô ấy vội vàng đỡ cô dậy.
"Minh Tâm, cô không sao chứ? Mẹ nó! La Xuân Hương chị đợi đấy cho tôi, bà đây không đập nồi nhà chị, bà đây theo họ chị! Minh Tâm, cô đi bệnh viện với tôi trước nhé, chúng ta từ từ tính!"
Cố Yên không dám chậm trễ, vội vàng đỡ Hứa Minh Tâm rời đi.
La Xuân Hương nghe thấy câu nói hung dữ này, rồi lại nhìn thấy hai má Hứa Minh Tâm đỏ lên với diện tích lớn, cô ta cũng sợ lắm.
Dù sao... Hứa Minh Tâm cũng là người vô tội.
Cô ta đi theo cũng không phải, không đi theo cũng không phải, cô ta đứng yên tại chỗ do dự.
Hứa Minh Tâm đã được đưa tới bệnh viện, Cố Yên đích thân xử lý vết bỏng cho cô.
Trên mặt còn may, cà phê đã trượt xuống hết vào trong áo.
Quần áo dán vào da thịt ở ngực, cho nên vết bỏng ở ngực khá rõ, đã nổi bên bọng nước rồi.
Hứa Minh Tâm đâu đến nỗi muốn khóc, nhưng khóe miệng vừa méo xuống một cái đã liên quan tới diện tích bị bỏng, cô đau nhưng không dám làm biểu tình gì.
"Yên Yên... cô có thể đưa tôi cái gương được không? Tôi muốn xem xem bộ dạng hiện tại của tôi."
Cố Yên lấy gương cho cô, cô nhìn thấy trên mặt đã thoa một tầng thuốc bỏng màu vàng nhạt, mát mát lành lành, và toàn là mùi thảo dược.
Má trái rất nghiêm trọng, má đỏ lừ, còn hơi sưng tấy, cho dù đã thoa thuốc lên cũng không che được.
Cô cảm thấy mặt mình đã tròn một vòng lớn, giống như... đầu heo.
Cái này có tính là hủy dung không!
"Tôi đã gọi điện nói cho anh ba biết rồi, anh ba sẽ tới đây nhanh thôi. Đều tại tôi không tốt, tôi quên mất đằng sau còn có cô nữa."
"Cô gọi anh ấy tới làm gì, bây giờ trông tôi thế này thì sao mà gặp người được?"
"Yên tâm đi, cho dù cô có xấu đến mức bi thảm nhất trần, anh tôi cũng sẽ không chê cô!"
"Tôi không muốn bi thảm nhất trần, bây giờ tôi đã xấu lắm rồi..."
Rất nhanh, Cố Gia Huy đã chạy tới, Hứa Minh Tâm đang ngồi trên giường bệnh, đưa lưng về phía cửa.
Mặt của cô... lại sưng lên vòng rồi.
"Minh Tâm, em không sao chứ? Yên Yên bảo em bị bỏng."
Cậu ba Cố muốn quay người cô lại, nhưng lại bị cô ngăn cản.
"Cậu ba Cố, tốt nhất là anh phải chuẩn bị tâm lý đi, tôi sợ tôi sẽ dọa anh sợ đấy."
Hứa Minh Tâm đau khổ nói, cô rất là ủ rũ.
Cố Gia Huy nghe vậy thì nhíu chặt chân mày, anh nghĩ tới lời Cố Yên nói.
Cốc cà phê nóng hổi đó đã hắt lên mặt cô, lẽ nào đã hủy dung mặt rồi sao?
Dù là vậy, anh cũng sẽ không ghét bỏ.
Trước đây, ngay cả nửa mặt của mình bị lửa thiêu thành như thế, cô còn khoan dung được, bây giờ vết bỏng nho nhỏ này có tính là gì?
"Minh Tâm, không sao, bây giờ y học phát triển như vậy, em chỉ bị bỏng nhỏ mà thôi, em đừng quá buồn, chắc chắn có thể giải quyết được. Em quay người lại, tôi xem xem em thế nào đi."
"Rất xấu..."
"Có xấu đi chăng nữa tôi cũng sẽ không chê em!"
Thái độ của Cố Gia Huy trở nên cứng rắn, anh ôm lấy cô.
Cố Gia Huy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sưng đỏ của cô, cuối cùng anh không nhịn được phì cười.
"Em... sao em lại biến thành cái bộ dạng này?"
"Anh còn cười tôi? Tôi đã buồn lắm rồi, anh còn cười tôi!"
"Trước đây tôi cứ nghĩ là em không béo, khuôn mặt búp bê mập một tí, hình như không có thịt lắm. Giờ xem ra, lại mượt mà hơn rất nhiều, rất có tướng phúc khí."
Hai má của Hứa Minh Tâm đều sưng phình lên, giống như đã ăn vụng đồ vậy, trông giống như... con chuột hamster.
Ừm, giống một con chuột hamster nhỏ đáng yêu.
"Tôi còn tưởng em làm sao nữa cơ, vẫn may, vẫn là Minh Tâm nhỏ của tôi."
"Hu hu... đau quá... không được khóc không được cười, không được cử động khóe miệng, nếu không thì đau lắm..." "Không chỉ khuôn mặt, còn có cổ, còn có ngực, hu hu, anh xem, có bọng nước hết rồi."