Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 325: Tôi sợ cô khóc
"Ôn Thành!"
Bạch Thư Hân vội vàng gọi tên anh ta.
Thấy khóe miệng anh ta đã rỉ ra máu tươi từ lâu, nhưng vẫn đau khổ gắng chịu.
"Đừng đánh nữa, cầu xin các anh đừng đánh nữa!"
"Đường đường là con cháu của nhà họ Bạch, hóa ra cũng sẽ cầu xin tha à!"
Người đàn ông đó châm chọc.
"Đừng... đừng cầu xin anh ta, có bản lĩnh thì anh đánh chết tôi đi!"
"Mẹ nó, sao thằng nhóc này cứng miệng thế?"
Người đàn ông vạm vỡ tức giận nói, sau đó lại hung hăng đạp lên người anh ta hai cái.
Ôn Thành kêu rên ra tiếng, cơ thể cũng trượt đi một đoạn, cuối cùng đập mạnh vào góc tường, cơ thể mới khó khăn ổn định lại.


Anh ta co người lại, không có một tí động tĩnh gì.
Tên đàn ông vạm vỡ tiến lên kiểm tra hơi thở, anh ta vẫn còn sống.
Một người khác thả Bạch Thư Hân ra, cô ấy chạy ngay đến trước mặt Ôn Thành, đỡ anh ta dậy.
"Anh không sao chứ, Ôn Thành, anh nhìn tôi đi!"
Anh ta không nói chuyện, thở thoi thóp.
Một tên đàn ông vạm vỡ khác nói: "Đi thôi, đừng gây ra án mạng, nếu không chắc chắn ông chủ sẽ không tha cho chúng ta."
"Mẹ nó, thằng nhóc này đúng là làm người ta phát điên mà!" Tên đàn ông vạm vỡ tức giận nói.
Sau đó bọn họ quay người rời đi.
Bạch Thư Hân thấy bọn họ không đóng cửa, xem ra là muốn thả bọn họ đi thật.
Cô ấy vội vàng đỡ Ôn Thành dậy, mặc dù anh ta trông gầy yếu, nhưng cơ thể lại rất nặng, dù sao cũng là đàn ông, khung xương lù lù ở đó.


Bạch Thư Hân gắng sức đỡ anh ta dậy, gian nan bước đi.
"Ôn Thành... anh không sao chứ! Anh nói chuyện với tôi đi có được không? Ôn Thành."
"Tôi..." Anh ta cố gắng bật ra một chữ, muốn nói ra một câu để cô ấy yên tâm, nhưng mà còn chưa nói được một câu, cổ họng đã ho ra máu tươi rồi.
Máu...
Anh ta nhìn thấy một bãi máu đó, thì cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng từng sợi thần kinh khắp cơ thể đều đang đau nhức, khiến cho anh ta vẫn có thể chống đỡ không hôn mê.
Anh chuyển tầm mắt, đau khổ nhắm mắt lại, anh ta nói: "Tôi... tôi không chết được đâu..."
"Đi, tôi đưa anh đi bệnh viện, anh nhất định phải kiên trì..."
Chung quy thì Bạch Thư Hân cũng là một cô gái, gặp phải chuyện này, cho dù có tỉnh táo đi chăng nữa thì cũng sẽ sợ hãi.
Cô ấy sợ Ôn Thành gặp chuyện bất trắc, vậy thì cô ấy không thể tha thứ cho bản thân mình, suy cho cùng thì anh ta bị thương vì mình.


Ôn Thành nhìn thấy nước mắt của cô ấy, anh ta muốn lau cho cô ấy, nhưng toàn thân đau đớn không có sức, anh ta đành phải từ bỏ.
Bạch Thư Hân gian nan đỡ anh ta ra khỏi phòng tôn, quả nhiên là đang ở kho hàng.
Hơn nữa đang ở nông thôn, rất hẻo lánh.
Cô ấy cố gắng dìu anh ta đến đường cái, cuối cùng nhìn thấy một chiếc xe riêng gia đình.
Cô ấy hết cách, đành phải xông ra.
Chiếc xe tư nhân đó khó khăn dừng lại, suýt thì tông vào người Bạch Thư Hân.
Tài xế thấy bên đường đột nhiên có người phụ nữ lao ra, anh ta tức giận quát: "Cô có bệnh à, muốn chết đừng tìm tôi, thật con mẹ nó xúi quẩy."
"Không, không phải, bạn tôi bị thương, cần tới bệnh viện gấp, anh có thể rủ lòng thương đưa chúng tôi đi một đoạn không, xong việc tôi sẽ trả thù lao cho anh, cầu xin anh đấy!"
Tài xế nghe vậy thì im lặng, anh ta đã nhìn thấy Ôn Thành ngã ở bên đường.


Vừa nãy Bạch Thư Hân thấy cái xe tới, cô ấy sợ mình dìu Ôn Thành đi không nhanh, nên buộc lòng phải thả anh ta xuống.
Tài xế rất tốt, anh ta xuống xe đỡ người lên xe, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía bệnh viện.
Trên người Ôn Thành có một chỗ xương sườn gãy, nhiều chỗ mềm bị thương.
Theo lý mà nói, người bị đau lớn như này thì đã hôn mê từ lâu rồi, nhưng khi Ôn Thành được đưa đến bệnh viện, anh ta vẫn rất tỉnh táo.
Bác sĩ phải làm kiểm tra toàn thân, Bạch Thư Hân không được đi vào, cô ấy chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng suông chờ đợi.
Trên người cô ấy không có điện thoại, cô ấy đành phải mượn điện thoại của lễ tân bệnh viện gọi điện cho Hứa Minh Tâm.
Điện thoại nhanh chóng được nối, là Cố Gia Huy nghe máy.
Có thể tìm thẳng anh là tốt nhất!
"Cố... Cố Gia Huy, Cố Cố xảy ra chuyện rồi, có một nhóm người đã đưa Cố Cố đi. Nhưng những người đó chắc sẽ không làm hại đến tính mạng của cô bé, bọn họ cũng đã thả tôi và Ôn Thành ra rồi."


"Cố... Cố Gia Huy, Cố Cố xảy ra chuyện rồi, có một nhóm người đã đưa Cố Cố đi. Nhưng những người đó chắc sẽ không làm hại đến tính mạng của cô bé, bọn họ cũng đã thả tôi và Ôn Thành ra rồi."
"Tôi biết rồi, tôi bảo Khương Tuấn xử lý ngay đây."
Giọng nói của Cố Gia Huy đặc biệt bình tĩnh u ám.
Bạch Thư Hân đang sốt ruột, cô ấy một lòng lo lắng cho Ôn Thành nên cũng chưa chú ý đến thái độ quá bình tĩnh này của anh.
Sau khi cúp điện thoại, cô ấy mới thở phào một hơi.
Mà giờ phút này, trên cổ trấn.
Anh và Hứa Minh Tâm đã đến nơi, hai tiếng trước Ngôn Dương đã gọi điện tới, nói cho anh biết là đã bắt đầu hành động rồi.
Người của lần này không phải là Cố Trác Đông, mà là người của chợ đen.
Cho nên Cố Cố an toàn tuyệt đối.
Anh cũng biết Ôn Thành đã chịu khổ, nhưng anh chỉ có thể kìm nén.
Trong lòng anh biết rõ là, cách này của Ngôn Dương là nhanh nhất.


Anh cũng biết Ôn Thành đã chịu khổ, nhưng anh chỉ có thể kìm nén.
Trong lòng anh biết rõ là, cách này của Ngôn Dương là nhanh nhất.
Cố Trác Đông không ra tay, vậy thì anh sẽ giả vờ là Cố Trác Đông ra tay, đến lúc đó Cố Trác Đông hết đường chối cãi.
Còn anh thì chỉ cần ở đây chờ, chờ ngày giỗ kết thúc rồi trở về.
...
Trong bệnh viện, thời gian trôi qua từng giây từng phút, khoảng nửa tiếng sau, bác sĩ mới mở cửa ra.
Ôn Thành đã được tiêm thuốc mê, anh ta đã hôn mê rồi, bác sĩ gật đầu với cô ấy rồi nói: Bệnh nhân không có gì nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là cậu ta khá là chịu tội, một tháng tới tốt nhất là tĩnh dưỡng trên giường thật tốt."
"Được, tôi rõ rồi, cảm ơn bác sĩ."
"Nói tới cũng lạ, cậu ta là người bệnh có ý chí kiên cường nhất mà tôi từng gặp, lúc đưa tới thế mà cậu ta vẫn giữ được tỉnh táo, đây là chuyện trước nay chưa từng thấy." Bác sĩ không kìm được cảm thán, sau đó bác sĩ nói: "Bệnh nhân đã chuyển đến phòng bệnh thường rồi, cô đi thăm được rồi đấy."


"Nói tới cũng lạ, cậu ta là người bệnh có ý chí kiên cường nhất mà tôi từng gặp, lúc đưa tới thế mà cậu ta vẫn giữ được tỉnh táo, đây là chuyện trước nay chưa từng thấy." Bác sĩ không kìm được cảm thán, sau đó bác sĩ nói: "Bệnh nhân đã chuyển đến phòng bệnh thường rồi, cô đi thăm được rồi đấy."
"Cảm ơn bác sĩ."
Cô ấy lại cảm ơn lần nữa, sau đó đi tới phòng bệnh thường.
Ôn Thành không có nhiều vết thương trên mặt, chi có chỗ khóe miệng thôi.
Cô ấy không kìm được vén áo bệnh nhân của anh ta lên, trên bụng toàn là vết bầm, nhìn thấy mà đau lòng.
Cô ấy vẫn còn nhớ lúc anh ta ngã xuống, cuộn người lại, giống như con tê tê tự vệ vậy.
Chắc chắn anh ta rất đau rất đau, nhưng vẫn cố chịu.
Rõ ràng nói vài lời yếu đuối là có thể giải quyết, sao anh ta bướng bỉnh vậy?
Bạch Thư Hân bất đắc dĩ nghĩ, cô ấy yên lặng canh giữ bên giường.
Cô vốn tưởng là với hiệu quả của thuốc gây mê thì phải rất lâu nữa Ôn Thành mới tinh lại, không ngờ một tiếng sau anh ta đã tỉnh lại rồi.


Cô vốn tưởng là với hiệu quả của thuốc gây mê thì phải rất lâu nữa Ôn Thành mới tinh lại, không ngờ một tiếng sau anh ta đã tỉnh lại rồi.
Bạch Thư Hân vốn không ngủ, lòng cô ấy đầy tâm sự.
Anh ta vừa tỉnh lại là cô ấy biết ngay, cô ấy lập tức gọi bác sĩ.
"Thật sự là kỳ tích, người khác ít nhất phải hôn mê một đêm, không ngờ bệnh nhân này lại chỉ hôn mê có nửa tiếng đồng hồ."
Bác sĩ vội vàng kiểm tra, phát hiện tất cả bình thường, bệnh tình không có chuyển biến xấu.
Sau khi kiểm tra xong, các bác sĩ và y tá rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ.
Ôn Thành chỉ cảm thấy đau khắp người, nhưng anh ta lại không dám kêu, anh ta sợ Bạch Thư Hân lo lắng.
"Sao anh tỉnh nhanh vậy, bây giờ anh còn ngủ tiếp được nữa không?"
"E là... không được, đau toàn thân... không thể đi vào giấc ngủ..."
"Vậy tôi bảo bác sĩ tiêm thuốc an thần cho anh nhé, như thế sẽ tốt hơn chút."


"Không... không, tôi muốn nói chuyện với cô..."
"Anh nói đi, lần này.. tôi không chê anh nói lắp nữa."
"Tôi luôn cố gắng gượng không dám... không dám hôn mê, sợ cô... sợ cô thấy tôi nhắm mắt, cô sẽ lo lắng." Ôn Thành nói từng chữ một.
"Thế lần này anh tỉnh lại sớm như này..."
"Cũng vậy, sợ cô... khóc." Một chữ cuối cùng, đặc biệt dịu dàng.
Chương 326: Thông đồng
Lúc anh ta hôn mê, đầu óc không phải là không có ý thức, trái lại anh ta rất tỉnh táo.
Trong đầu anh ta tràn ngập dáng vẻ cô ấy khóc.
Nếu mình hôn mê không tỉnh, một cô gái như cô ấy sao mà chịu đựng được, chắc chắn là cô ấy sợ lắm.
Bạch Thư Hân nghe thấy lời này, trái tim hung hăng run lên, cô ấy sững sờ nhìn anh ta.
"Làm con gái khóc... không tốt."
Bạch Thư Hân nghe thấy vậy, cô ấy vội vàng quay mặt đi chỗ khác.
Anh ta quen thân sĩ, cho nên mới đặc biệt chăm sóc con gái.
Thế mà cô ấy cảm giác những lời vừa rồi vô cùng êm tai, khiến cho cô ấy hơi hoảng thần.
"Cô đã liên lạc với anh Gia Huy chưa... chỉ có anh ấy có thể nghĩ cách..."
"Anh đừng lo, tôi đã thông báo cho Cố Gia Huy rồi, anh ấy bảo chuyện này để Khương Tuấn xử lý, tôi tin là sẽ có tin nhanh thôi. Anh nghỉ ngơi cho tốt nhé, tình hình hiện tại của anh rất tệ."


"Anh đừng lo, tôi đã thông báo cho Cố Gia Huy rồi, anh ấy bảo chuyện này để Khương Tuấn xử lý, tôi tin là sẽ có tin nhanh thôi. Anh nghỉ ngơi cho tốt nhé, tình hình hiện tại của anh rất tệ."
Ôn Thành nghe thấy là cô ấy đã thông báo cho Cố Gia Huy, lúc này anh ta mới thở phào một hơi.
Cô ấy gọi bác sĩ tới, anh ta uống thuốc giảm đau, tiêm thuốc an thần xong, anh ta mới chìm vào giấc ngủ.
Biết anh ta bình an vô sự, cô ấy cũng có thể yên tâm đi ngủ rồi.
Mà giờ phút này, ở cổ trấn.
Hứa Minh Tâm và Cố Gia Huy ở nhờ một gia đình, chỗ này là địa điểm du liijch, có một công ty tổ chức tới đây, các khách sạn lớn nhỏ xung quanh đều đã được bao hết rồi.
Bọn họ đành phải ở tạm nhà người khác, nữ chủ nhân ngôi nhà này còn là người quen cũ với mẹ của Cố Gia Huy, từ nhỏ lớn lên cùng nhau.
Theo lý mà nói, Cố Gia Huy còn phải cung kính gọi một tiếng bác gái.
Hàng năm trước kia Cố Gia Huy tới đây, anh cũng sẽ mang một số đồ đến thăm, trò chuyện bày tỏ tấm lòng.


Hàng năm trước kia Cố Gia Huy tới đây, anh cũng sẽ mang một số đồ đến thăm, trò chuyện bày tỏ tấm lòng.
Dù sao thì bên đằng mẹ anh cũng không còn ai nữa, cho nên anh rất quan tâm đến người bác gái là bạn cũ thưở nhỏ này.
Trong nhà nữ chủ nhân có một trai một gái, nghe nói công việc của người con trai cũng là Cố Gia Huy tìm giúp.
Người con gái thì vừa tốt nghiệp đại học, đang ở nhà chờ việc, chưa có ý định ra ngoài.
Nghe nói là đã bắc nối quan hệ, nếu mà tìm được việc làm hướng dẫn viên du lịch thì mấy ngày nữa sẽ đi làm luôn.
Hứa Minh Tâm cũng xấu hổ nói mình là bạn gái của Cố Gia Huy, cô liền bảo cô cũng tới bái tế trưởng bối trong nhà, tiện thể tới đây luôn.
Khu nội thành Kinh Đô không mưa, hôm bọn họ tới, trấn nhỏ lại có mưa.
Trên núi toàn là đường đất, trời vừa mưa một cái thì toàn bùn lầy, đường núi trơn trượt, không dễ lên núi.
Bọn họ đành phải chờ mưa tạnh rồi đi tiếp, xem dự báo thời tiết, ngày mai trời quang.


Bọn họ đành phải chờ mưa tạnh rồi đi tiếp, xem dự báo thời tiết, ngày mai trời quang.
Bầu trời đã hiện lên màu trắng bạc, Hứa Minh Tâm khát nước muốn uống nước liền mơ mơ màng mà mò dậy.
Cô đi toilet xong thì đã tỉnh táo vài phần, sau đó cô leo lên giường.
Sau khi lên giường, cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Sao giường nhỏ thế, lúc cô ngủ một mình, cô cảm thấy giường đơn là đủ, sao giờ lại thấy chật nhỉ?
Cô vừa quay người lại thì rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Cô lập tức tỉnh táo lại, cô ngẩng đầu lên nhìn rõ người tới.
Cố Gia Huy?
Cô mở to mắt, nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc.
"Anh... sao anh lại ở đây?"
Bọn họ chưa công khai là bạn trai, bạn gái, tất nhiên không thể ngủ chung một phòng rồi, nữ chủ nhân đã dọn dẹp hai phòng, ở ngay cách vách.


Bọn họ chưa công khai là bạn trai, bạn gái, tất nhiên không thể ngủ chung một phòng rồi, nữ chủ nhân đã dọn dẹp hai phòng, ở ngay cách vách.
Ở nơi xa lạ, cô có thói quen khóa trái cửa, sao anh vào được vậy?
Anh đã tới bao lâu rồi?
"Vừa nãy em dậy, lẽ nào em không nhìn thấy tôi à?"
Cố Gia Huy có chút bất đắc dĩ nói.
"Không... không a, sao anh lại vào được đây?"
"Tất nhiên là cầm chìa khóa vào rồi, tôi đã lắp thêm một cái."
"Ách..."
"Anh vừa tỉnh hay là anh chưa ngủ vậy? Sao tinh thần em tốt thế?" Hứa Minh Tâm nghi hoặc nói.
Cố Gia Huy nghe vậy thì lâm vào trầm mặc.
Sau khi anh biết tin Cố Cố xảy ra chuyện, thì khó mà ngủ được, cho dù anh biết Cố Cố sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng anh vẫn không kìm được lo lắng thấp thỏm.


Mãi đến vừa rồi Ngôn Dương gửi video tới, chứng minh Cố Cố đang sống tốt, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi anh chuẩn bị ngủ, thì Hứa Minh Tâm bò dậy.
Cô nhóc này mơ mơ màng màng, trên giường có một người sống to như này lại ngây ngốc không nhìn thấy, đợi khi leo lên giường lần nữa thì mới chú ý đến.
"Nghĩ đến một số chuyện, không ngủ được, muốn ôm em."
"Nếu cái này mà bị người ta nhìn thấy thì không hay đâu nhỉ? Anh mau về phòng của anh đi, mau lên."
"Hứa Minh Tâm... tại sao em không sinh ra sớm hai năm?"
Cố Gia Huy khàn khàn nói, nếu cô mà đến tuổi hợp pháp sớm chút nữa, tốt nghiệp đại học sớm một chút, thì tốt biết mấy?
Vậy thì cần gì phải nhẫn nhịn kiềm chế? Anh đã ăn sạch cô nhóc này từ lâu rồi, xong chiếu cáo thiên hạ, cô là của mình, nước cũng không được chạm.
Hứa Minh Tâm nhìn vẻ mặt u ám của anh, cô cười hì hì.
"Đây là ông trời khảo nghiệm anh! Anh mau về đi, đợi chúng ta về nội thành là được."


Hứa Minh Tâm nhìn vẻ mặt u ám của anh, cô cười hì hì.
"Đây là ông trời khảo nghiệm anh! Anh mau về đi, đợi chúng ta về nội thành là được."
"Trước khi đi, không phải là em nên cho tôi một nụ hôn à?"
Để anh có thể yên tâm đi, Hứa Minh Tâm đã thơm lên má anh.
Lúc này, Cố Gia Huy cố mà đi ra khỏi phòng.
Tám giờ sáng hôm sau, chủ nhà gọi bọn họ đi lên tầng ăn cơm.
Gia đình ở đây toàn là nhà ba tầng, cho nên nhiều phòng.
Phát triển rất nhiều nghề phụ, mở khách sạn, tiếp đón du khách.
Chủ nhà họ Ngô, bà ấy phụ vợ chồng trung niên tên là chú Ngô, thím Ngô, con trai ra ở ngoài không ở nhà, cô con gái thứ hai tên là Ngô Ân.
"Anh Gia Huy, anh nếm thử món bánh trứng này đu, em dậy sớm làm cho anh đấy, đây là món sở trường nhất của em đấy."


"Anh Gia Huy, anh nếm thử món bánh trứng này đu, em dậy sớm làm cho anh đấy, đây là món sở trường nhất của em đấy."
Ngôn Ân ngọt ngào gọi.
Tiếng anh Gia Huy kia gọi lên làm cô nổi da gà, da đầu run lên.
Cô liếc mắt nhìn Cố Gia Huy, anh thản nhiên nói: "Không cần phiền phức thế, anh tự gắp là rồi."
Ngô Ân nói: "Thế anh ăn tự nhiên, không đủ thì em làm thêm. Mẹ em thật biết lừa người, bà ấy còn bảo anh là kẻ xấu xí, làm gì có kẻ xấu xí nào trông như thế này chứ?"
"Ân Ân, trước đây anh Cố tới đúng là..."
Thím Ngô cũng cảm thấy rất thần kỳ, trước đây mỗi lần tới, nửa mặt của Cố Gia Huy trông sợ chết đi được.
Mỗi lần tới anh đều sẽ tặng đồ, bày tỏ thành ý, nhìn thấy nửa bên mặt đó, bà ta có thể mất ngủ cả một đêm.
Không ngờ năm nay đã thay đổi rồi.
Lúc anh tới, thím Ngô còn không dám nhận người trước mặt, cho dù là đi phẫu thuật thẩm mỹ, thì hiệu quả của cuộc phẫu thuật thẩm mỹ cũng tốt quá rồi đấy, bọn họ không nhìn ra bất kỳ vết gì trên khuôn mặt.


Lúc anh tới, thím Ngô còn không dám nhận người trước mặt, cho dù là đi phẫu thuật thẩm mỹ, thì hiệu quả của cuộc phẫu thuật thẩm mỹ cũng tốt quá rồi đấy, bọn họ không nhìn ra bất kỳ vết gì trên khuôn mặt.
"Không sao, trước đây đúng là có hơi xấu, đều đã qua hết rồi."
"Biết sớm thì trước đây, khoảng thời gian này em đã không đi học nữa, ở nhà chờ anh thì tốt biết mấy?"
Ngô Ân nháy mắt, từ đầu đến cuối, ánh mắt toàn dính lên người Cố Gia Huy.
Trước đây, cô ta nghe mẹ nói là, hàng năm đều có một nhân vật lớn tới thăm mình, mang theo những sản phẩm bồi bổ đắt tiền, công việc của anh trai cũng là anh giúp đỡ.
Lúc đó, cô ta đang đi học, bên cạnh toàn là những người muôn hình muôn vẻ, căn bản là không để ý đến người xấu xí này.
Cô ta xinh đẹp, trong trường còn được bình chọn là hoa khôi giảng đường, người theo đuổi cô ta nhiều lắm, không thiếu gì cậu chủ nhà giàu.
Cô ta qua lại với rất nhiều bạn trai, ra tay hào phóng, cô ta cũng sống rất thoải mái.
Cô ta vốn không để tâm đến cái người mà thím Ngôn nói đây, năm nay hiếm khi ở nhà, gặp được Cố Gia Huy, cô ta hối hận đến xanh cả ruột rồi. Nếu cô ta mà quyến rũ anh sớm mấy năm, thì anh chàng đẹp trai này đã là của cô ta rồi, không phải sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK