Hai chữ này như đánh thẳng vào trái tim cô, khiến tim cô run lên.
Vì muốn bảo vệ cô, anh định đi gây rắc rối cho Hứa An Kỳ?
Khi Hứa Minh Tâm đứng trước cửa nhà họ Hứa, trong lòng cô có chút lo lắng.
Hứa An Kỳ chắc chắn sẽ được gả vào nhà họ Cố, sau này nếu như cô ta kết hôn với Cố Tử Vị, cô ta sẽ trở thành mợ chủ của nhà họ Cố.
Bố của Cố Tử Vị sở hữu 40% cổ phần trong nhà họ Cố, ông nội Cố nắm giữ 20% trong tay, ban giám đốc nắm 20%.
Còn Cố Gia Huy chỉ nắm giữ 10% cổ phần ít ỏi.
Bây giờ, nếu như anh định gây phiền phức cho Hứa An Kỳ, lỡ như chọc giận Cố Tử Vị, người phải gánh chịu mọi trách nhiệm đến cuối cùng sẽ là Cố Gia Huy!
Cô kéo tay áo anh, nói: “Chuyện này cứ để tôi giải quyết là được, tôi không muốn vì chuyện này mà làm liên lụy đến anh.”
“Nếu như đến cả người phụ nữ của mình mà còn không bảo vệ nổi thì tôi là loại đàn ông gì chứ?”
Từng câu từng chữ lạnh lùng đến thấu xương phát ra từ đôi môi mỏng của anh, thế nhưng Hứa Minh Tâm nghe được lại cảm nhận sao mà ấm áp đến vậy chứ.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ anh chàng nhà hàng xóm là người đối xử với cô tốt nhất thì trước nay chưa từng có ai nói sẽ bảo vệ cô cả.
Từ lâu, cô đã quen với việc lủi thủi một mình, âm thầm chịu đựng, không nửa lời than vãn.
Trừ khi bị ức hiếp đến cực điểm cô mới phản kháng lại.
Thật ra, không phải cô là người yếu đuối, mà cô hiểu rất rõ rằng cô quá nhỏ bé.
Lấy trứng chọi đá thì cuối cùng chỉ có quả trứng vỡ nát mà thôi.
“Anh không sợ gặp rắc rối sao?”
“Em có thể gây ra rắc rối cho tôi thì đó hẳn là vinh dự cho tôi rồi.”
Sắc mặt của Cố Gia Huy dịu lại, cả người anh toát ra vẻ ôn hòa hơn rất nhiều.
Hứa Minh Tâm muốn nói thêm gì đó nhưng Cố Gia Huy không cho cơ hội, anh trực tiếp nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, dẫn cô vào trong.
Người giúp việc sợ hãi tột độ mãi không thốt nên lời khi nhìn thấy Cố Gia Huy ở phía sau Hứa Minh Tâm.
“Bố tôi đâu?”
Người giúp việc chỉ vào phòng khách, vẻ mặt vẫn vô cùng kinh hãi.
Cố Gia Huy thờ ơ quét mắt nhìn xung quanh, sự lạnh lùng hiện rõ trong đôi mắt anh, đến mức khiến cho người giúp việc sợ hãi ngã lăn ra đất.
Ba người nhà họ Hứa hoàn toàn không nhận ra là trong nhà có khách, vẫn đang cười nói vui vẻ trên ghế sofa trong phòng khách.
Hứa An Kỳ cau mày, kể về những chuyện thú vị xảy ra ngày hôm qua.
“Mẹ, mẹ không nhìn thấy thôi, chứ sau khi Hứa Minh Tâm bị nhốt vào trong, khuôn mặt cô ta tái nhợt, trắng bệch hết cả. Cô ta vừa tức giận lại vừa sợ hãi nhìn chằm chằm vào con, biểu cảm đó vô cùng thú vị khỏi bàn luôn.”
“An Kỳ, nói gì thì nói Minh Tâm vẫn là em gái con, con không nên bắt nạt con bé quá nhiều như thế được. Sau này các con cũng sẽ là người nhà họ Cố, phải giúp đỡ, chăm sóc lẫn nhau chứ.”
Hứa Văn Mạnh bất lực nói.
Tuy rằng cảm thấy chuyện này không đúng đắn, thế nhưng ông ta cũng không hề buộc tội Hứa An Kỳ, dù sao thì đây mới là đứa con ruột thịt của ông ta.
Nghe thấy Hứa văn Mạnh nói vật, Trần Hiểu Vân giận dữ nói: “Ông đừng có trách An Kỳ, ông còn không xem xem chuyện tốt đẹp mà con gái thứ của ông làm đi, nó lại dám đi gạ gẫm người khách! Đúng thật là mẹ nào con nấy! Chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì người ta sẽ cười chê nhà họ Hứa chúng ta đến mức nào chứ!”
“Mẹ nói đúng đó, sau này con sẽ được gả vào nhà họ Cố, làm một mợ chủ giàu có, sang trọng, cô ta là sao được tính là người nhà họ Cố chứ! Ai mà không biết Cố Gia Huy vô cùng xấu xí, lại còn chẳng có năng lực gì, không hề có tiếng nói trong nhà họ Cố. Đợi đến khi con được gả vào nhà họ, con sẽ giẫm nát Hứa Minh Tâm dưới chân mình, cho cô ta cả đời này không thể trở mình được.”1
Hứa An Kỳ hùng hổ nói, như thế cô ta nhìn thấy Hứa Minh Tâm đang quỳ dưới chân mình, ngoan ngoãn phục tùng như một chú chó pug.
Nghĩ đến đây, cô ta vui vẻ mỉm cười, chỉ ước rằng được gả vào nhà họ Cố càng sớm càng tốt để được nhìn thấy vẻ mặt bất lực của Hứa Minh Tâm.
Đúng lúc này, sau lưng ba người họ vang lên một giọng nói lạnh lùng, không chút kiêng nể.
“Chuyện gì thế này? Cô muốn bắt nạt vợ tôi đến mức đấy cơ à?” Ngay khi những lời nói này vang lên, ba người họ im bặt khiến phòng khách rơi vào yên lặng đến ngột ngạt.