"Thư Hân... cô... cô còn đang nắm tay tôi..."
"Đã là lúc nào rồi, anh đừng nhìn tôi thẹn thùng như thế nữa được không hả? Trong bụi cỏ bên ngoài toàn là người, có phải các anh đắc tội ai rồi đúng không. Tối nay tôi tới thật không khéo, đúng là xui xẻo!"
Cô ấy vừa nói vừa đi vào phòng bếp tìm một đồ vật cầm thuận tay, cô ấy bảo người giúp việc mau bế Cố Cố lên tầng.
"Anh cũng lên đi, chỗ này không có việc của anh, nếu lát nữa có người xông vào, anh cũng không giúp được gì."
"Bên ngoài.. bên ngoài có người thật sao?"
"Ừm, rất nhiều. Nhà tôi là hồng tam đại, từ nhỏ tôi đã được học trinh sát. Xung quanh có gió thổi cỏ lay gì tôi cũng sẽ lưu ý. Có người đang tùy cơ mai phục, không phải là tới để trộm đồ, bọn họ muốn bắt người. Không phải anh, chính là Cố Cố, cho nên anh mau lên tầng đi."
"Thế... thế cô làm sao bây giờ?"
"Anh nghĩ anh ở lại đây, có tác dụng sao?" Bạch Thư Hân lạnh lùng nói.
Càng vào thời điểm căng thẳng, cô ấy càng bình tĩnh, tỉnh táo hơn người.
Ôn Thành không còn lời nào để nói, anh ta đành phải ủ rũ rời đi.
Lúc quay người đi lên tầng, anh ta nói: "Cô cẩn thận chút, nếu gặp bất trắc... thì kêu to, tôi... tôi nhất định sẽ lao xuống cứu cô đầu tiên."
"Không biết tự lượng sức mình."
Bạch Thư Hân châm chọc nói, nhưng mà... trong lòng vẫn ấm áp.
Đúng lúc này, có thứ gì đó đánh nát cửa sổ thủy tinh.
Khi Bạch Thư Hân đi qua kiểm tra, trên cánh tay bị bắn một phát, đau dữ dội.
Súng đạn keo!
Tuy cái đồ này không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại rất đau!
Cánh tay của cô ấy đã trúng một nhát đạn, một lúc lâu vẫn chưa dịu lại, đau đến run lên.
Cánh tay của cô ấy đã trúng một nhát đạn, một lúc lâu vẫn chưa dịu lại, đau đến run lên.
Cô ấy nhìn thấy bên ngoài có bóng người đang di chuyển.
Rất nhiều người!
Hơn nữa, tới có chuẩn bị.
Đúng lúc này, có người ném một thứ vào, giống như lựu đạn, nhưng lại không phải, đang bốc khói nghi ngút.
"Móa! Thuốc mê, thật gian xảo!"
Cô ấy vội vàng gõ cửa phòng chú An, chỉ có thể liều mạng chạy lên lầu.
Trên lầu không khí thông thoáng, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng đúng lúc này, bên phía phòng khách truyền đến tiếng khóc của Cố Cố, với cả tiếng rên của Ôn Thành.
Trái tim Bạch Thư Hân run lên, cô ấy vọt qua không chút do dự.
Trên ban công bỗng xuất hiện một kẻ áo đen, anh ta đã bắt cóc Cố Cố, Ôn Thành ngã nhào trên đất, ôm chặt lấy chân anh ta, trông có vẻ anh ta cũng đã trúng đạn keo.
"Cố Cố!"
Cô ấy vội vàng vớ lấy thứ gì đó, rồi hung hăng đập tới.
Mục tiêu chuẩn xác kinh người, một cái cốc thủy tinh đập lên đầu người đối diện.
Người đó đau nên tức giận hét lên, sau đó liền giơ súng bắn keo lên, bắn đoàng đoàng đoàng về phía này.
Cho dù thân thủ Bạch Thư Hân có nhanh nhẹn như thế nào đi chăng nữa, nhưng ở trong căn phòng này, cũng khó mà thi triển.
Cô ấy trốn ở chân giường, sau lưng dính hai nhát, đau ghê gớm.
Cô ấy hít một ngụm khí lạnh, mắt thấy đối phương sắp đi, cô ấy không thể không xông ra lần nữa.
"Phiền phức!"
Người đó bực mình ném ra một câu, sau đó từ trong túi lấy ra một quả đạn khói, ném lại đây.
Người đó bực mình ném ra một câu, sau đó từ trong túi lấy ra một quả đạn khói, ném lại đây.
"Đi mau..."
Bạch Thư Hân không trông nom được Cố Cố nữa, cô ấy đành phải dìu Ôn Thành dậy, nhưng... vẫn không kịp.
Sau khi người mặc áo đen làm xong việc, anh ta cũng không có vội rời đi, mà là đóng gói đưa hết tất cả mọi người đi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đợi Bạch Thư Hân tỉnh lại lần nữa, cô ấy phát hiện mình đã bị nhốt ở trong phòng tối.
Cô ấy và Ôn Thành bị nhốt cùng nhau, anh ta vẫn đang hôn mê chưa tỉnh.
Đợi khi anh ta tỉnh lại thì đã là nửa tiếng sau.
Qủa nhiên là một người đàn ông yếu ớt, thời gian hôn mê cũng lâu hơn người bình thường một chút.
Thuốc mê này dược tính mạnh, nhưng thời gian duy trì rất ngắn, duy trì được khoảng nửa tiếng đồng hồ, mà tên này lại ngủ hẳn một giờ đồng hồ.
Trước đó cô còn mắng anh ta một trận, nhưng đảo mắt cái đã bị nhốt chung với anh ta, đúng là tạo hóa trêu người.
"Cố Cố đâu?"
"Bị dẫn đi rồi."
"Đây là đâu? Thả tôi ra ngoài!"
"Đừng thử nữa, tôi đã thử rồi, không ai để ý đến chúng ta. Đây là một phòng tôn, chắc hẳn đây là một nhà kho. Rõ ràng, đối phương tới nhằm vào Cố Cố, không có làm hại chúng ta."
"Tôi không chắc liệu bọn họ có cho chúng ta đồ ăn và nước uống hay không, cho nên anh cũng đừng phí sức nữa, anh ngồi đây đi."
"Cố Cố... là tôi vô dụng, tôi có lỗi với chị, tôi chưa chăm sóc tốt cho con bé."
"Tôi đoán, đối phương sẽ không làm tổn thương đến Cố Cố." Bạch Thư Hân phân tích.
"Tại... tại sao?"
"Thời khắc quan trọng như thế này, anh nói nhanh lên được không, anh quay mặt lại nói chuyện với tôi!" Bạch Thư Hân bình thản nói: "Kinh Đô, ai là người muốn hại Cố Cố nhất, anh có biết là người nào không?"
"Cố Trác Đông, kẻ thù của bố Cố Cố!" Ôn Thành quay mặt lại, anh ta sốt ruột nói.
"Anh ta ư?" Bạch Thư Hân nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, quả nhiên là nhà giàu có, nội đấu thật là loạn. "Lý do là gì?"
"Vì quyền thừa kế, bởi vì Cố Cố là con của Cố Trường Quân, theo lý mà nói thì con bé cũng có thể lấy được một phần ba cổ phần nhà họ Cố, làm sao Cố Trác Đông cam tâm đây?"
"Thì ra là vậy, thế thì tôi càng nhận định là Cố Cố sẽ không có nguy hiểm."
"Nói như thế nào?"
"Nếu mà là Cố Trác Đông làm, vậy thì anh ta sẽ tốn sức như thế, còn làm súng đạn keo và bom khói gì gì nữa. Kẻ bắt cóc thật sự, là muốn mạng! Nếu mà là tôi, thì trực tiếp phóng hỏa, làm một khẩu súng thật, tiễn các anh về trời!"
"Anh ta... anh ta còn có điều cố kỵ, cho nên chưa ra tay giết người thì sao?"
"Nếu mà là có điều cố kỵ thì đó là tốt nhất, vậy chứng tỏ Cố Cố vẫn có lợi thế, trong lúc nhất thời anh ta sẽ không làm hại con bé. Nếu anh ta giết cả Cố Cố, vậy thì tại sao còn giữ lại hai tôm tép như chúng ta, chi bằng giải quyết cùng nhau luôn. Tiếp tục chờ đi, xem xem rốt cuộc đối phương muốn làm cái gì."
Bạch Thư Hân bình tĩnh nói xong, không ngờ Ôn Thành lại mở miệng nói một tiếng...
"Cảm ơn."
"Cái gì?"
Bạch Thư Hân hơi ngạc nhiên, cô ấy không rõ tại sao anh ta nói câu này.
"Cảm ơn cô... đã nói những lời này, để tôi yên tâm."
Anh ta cúi đầu, né tránh ánh mắt của cô ấy.
"Mong là Cố Cố không sao, nếu không tôi sẽ không tha thứ cho bản thân mình, là tôi chưa chăm sóc tốt cho Cố Cố, còn... làm liên lụy đến cô nữa."
"Lúc này đừng nói những câu vô dụng này nữa, tôi cũng đâu có trách anh... chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, yên lặng quan sát đi thì hơn."
Ôn Thành trầm mặc, không có nói chuyện, nhưng mà anh ta yên lặng gật đầu.
Ánh sáng trong phòng rất yếu, giống như một cái hộp đen, bên trong chỉ có ngọn đèn mờ.
Ánh sáng trong phòng rất yếu, giống như một cái hộp đen, bên trong chỉ có ngọn đèn mờ.
"Chân anh không sao chứ? Tuy đạn keo này lợi hại, nhưng sẽ không gây tổn thương da thịt, chỉ đau bứt rứt thôi."
"Tôi trụ được, cô thì sao?"
"Tôi cũng trụ được."
Chủ đề kết thúc, trong lòng lại rơi vào yên lặng một lần nữa.
Bạch Thư Hân dựa lên vách tường, cô ấy trừng hai mắt nói: "Ôn Thành, anh sợ chết không?"
"Sợ... trên đời này, không ai có thể không sợ chết đâu nhỉ?"
"Tôi đoán là cũng có, nếu không sợ cái chết, thì cuộc đời đó sẽ trở nên vô vị. Mong rằng chúng ta có thể tránh được kiếp này, tôi không muốn chết ở đây, tôi còn rất nhiều chuyện chưa làm đây này. Tôi còn chưa... tham gia hôn lễ của người đó..."
"Người đó?" "Ừm, người tôi thích." Bạch Thư Hân cười khổ một tiếng, cô ấy nhẹ nhàng nói ra, trong giọng nói mang theo chua xót vô tận.
Chương 324: Muốn đánh thì đánh đi, sao nói nhảm nhiều vậy
"Tại sao... anh ta lại từ chối cô?"
"Bởi vì... anh ấy đã có người mình thích, anh ấy rất mơ hồ với chuyện tình cảm, định nghĩa không rõ ràng. Tôi tưởng là mình có cơ hội chen chân vào, nhưng không ngờ... Bởi vì sự tồn tại của tôi, vốn dĩ bọn họ sẽ từ người yêu thành người thân, nhưng bây giờ lại vì tôi mà mỗi người một ngả."
"Tôi vẫn còn nhớ vẻ tiêu sái của cô gái đó trước khi cô ấy đi, không một tiếng động, nói đi là đi, nói từ bỏ là từ bỏ. Còn tôi, giống như đã kết một lồng giam cho chính mình, giam ở bên trong không đi ra nổi."
"Thế đối tượng xem mắt kia... của cô."
"Để cho anh ấy yên tâm, để anh ấy nghĩ rằng tôi thật sự đã từ bỏ. Tôi muốn làm cho anh ấy yên tâm, và cũng muốn làm mình hoàn toàn hết hy vọng."
"Thật ra... cô không cần hi sinh bản thân đâu, người đó... cô không thích đúng không?"
"Đúng là như vậy, nhưng... tôi có thể chấp nhạn, cho dù là sống cả đời."
"Cô... sao cô có thể cẩu thả như vậy cơ chứ? Hay là... hay là thế này đi, đợi sau khi chúng ta ra ngoài, tôi giả làm bạn trai cô, để cô vẫn có thể làm cho người đó yên tâm, cũng... cũng có thể không cần hy sinh, hy sinh bản thân. Được... được không?"
Bạch Thư Hân cảm nhận được ánh mắt chân thành của anh ta, cô quay đầu nhìn sang chỗ khác, rồi không nhịn được bật cười.
"Cô... cô cười gì?"
Anh ta hơi khó hiểu. "Cái tật nói lắp này của anh, chắc không ai chịu được đâu nhỉ. Tôi sợ chú thím hiểu lầm chúng ta ở bên nhau thật, sẽ khuyên chúng ta chia tay. Dáng vẻ này của anh.. không làm được bạn trai của Bạch Thư Hân tôi đâu. Nói thật, anh nói lắp, nói chuyện trước mặt chú tôi, tôi sợ chú tôi sẽ tát anh một cái
dính lên tường, muốn cậy cũng không cậy ra được."
"Khoa trương... thế á? Tôi... tôi thật sự có nghiêm trọng như thế á?"
"Ừ, luyện tập cho tốt đi, anh nhìn tôi thì căng thẳng lắm hả? Tôi thấy anh nói chuyện với Minh Tâm lưu loát lắm mà, đúng không?"
"Tôi... tôi cũng không biết..."
Anh ta bất đắc dĩ gãi đầu, anh ta cũng cảm thấy rất kỳ diệu.
Có thể là ở trước mặt Bạch Thư Hân, quẫn bách quá nhiều lần, cho nên mới như thế này.
"Ôn Thành... tôi mệt rồi, tôi muốn dựa vào vai anh nghỉ ngơi một lúc, được không?"
Cô ấy nhẹ nhàng nói.
"Được."
Anh ta gật đầu dứt khoát, anh ta là một người đàn ông, sao có thể từ chối cái yêu cầu nho nhỏ này của con gái cơ chứ.
Anh ta cảm nhận được đầu của cô ấy đã dựa sang, mái tóc xõa ở cổ, hơi ngứa.
Trong lòng anh ta run lên, cả người cứng ngắc, động đậy cũng không dám động đậy, tay chân luống cuống.
"Cô... cô chắc chắn Cố Cố không sao, thật chứ?"
"Ừm, chắc tám mươi phần trăm trở lên, tốt xấu gì tôi cũng được xem là một nửa cảnh sát, khả năng quan sát vẫn còn, anh tin tôi là được."
Bạch Thư Hân híp mắt, thật ra cô ấy cũng không muốn tăng thêm gánh nặng tâm lý cho Ôn Thành.
Đúng là cô ấy có suy đoán như thế, nhưng mà dù sao thì cũng không thể tận mắt chứng thực, cô ấy cũng không dám khẳng định trăm phần trăm.
Bây giờ cho dù có biết là Cố Cố đang rất nguy hiểm, bọn họ bị nhốt ở đây, tự thân còn khó bảo toàn, còn bàn cứu người cái gì nữa cơ chứ?
Cô ấy hơi mệt, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ôn Thành cảm nhận được tiếng hít thở đều đều của cô ấy, tiếng thở nghe rất rõ trong bầu không khí im lặng, anh ta còn có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập thình thịch thình thịch kịch liệt.
Anh ta cũng không dám thở mạnh, ánh mắt cũng không biết nên nhìn chỗ nào.
Cứ rối rắm mấy phút như thế, anh ta mới to gan cụp mắt nhìn Bạch Thư Hân.
Làn da của cô ấy rất trắng, ở dưới ánh mắt dìu dịu giống như đã mạ một tầng lá vàng nhung mềm.
Ngũ quan rất tinh xảo, nhưng lại không dịu hiền, có lẽ là do mày kiếm thản nhiên, mang theo vài phần anh khí.
Dáng người cô ấy rất đẹp, bởi vì do tập thể dục quanh năm, cho nên không có một tí thịt thừa nào.
Cách lớp quần áo, cũng có thể cảm nhận được đường cong mềm mại đó, không thể bắt bẻ.
Cách lớp quần áo, cũng có thể cảm nhận được đường cong mềm mại đó, không thể bắt bẻ.
Trong đầu anh ta chợt hiện ra cảnh tối hôm đó anh ta thay quần áo cho Bạch Thư Hân, anh ta còn nhìn thấy nội y bên trong...
Ôn Thành vừa nghĩ đến đây thì vội vàng lắc đầu, ngăn lại suy nghĩ linh tinh của chính mình.
Có lẽ là anh ta lắc hơi mạnh, làm phiền đến cô gái đang trong giấc mơ, cô ấy bật ra tiếng lầm bầm bất mãn: "Đừng... đừng nhúc nhích, tôi mệt lắm..."
Ôn Thành nghe xong, cả người ngồi thẳng, lập tức không động đậy.
Thật ra...
Dáng vẻ cô ấy ngủ cũng rất đáng yêu.
Không khóc không ầm ĩ, ngoan ngoãn nhu thuận, giống như một con búp bê vải vậy.
Người xinh như này, sao lại có người không thích cơ chứ?
Anh ta cảm thấy Bạch Thư Hân rất xinh, cô ấy khác với những cô gái mà anh ta biết, cô gái khác toàn nũng nịu yểu điệu, cần phải bảo vệ.
Nhưng Bạch Thư Hân rất siêu, không chỉ bảo vệ bản thân mình, còn... bảo vệ cả anh ta.
Anh ta thân là đàn ông, có lúc cũng rất tự ti, xem ra anh ta phải học taekwondo, tán thủ, quyền anh thật giỏi mới được.
Không thể mỗi lần gặp phải nguy hiểm, đều để cô ấy ở phía trước đứng mũi chịu sào, thế thì mình còn tính là đàn ông gì nữa.
"Bạch... Bạch Thư Hân, lần sau nếu còn gặp phải nguy hiểm, tôi... tôi nhất định sẽ che chở ở phía trước cô, bảo vệ cô.... tin... tin tôi nhé!"
Anh ta siết chặt nắm đấm nói.
...
Bọn họ không biết, nhất cử nhất động của bọn họ đều có người đang nhìn.
"Lát nữa dạy dỗ bọn chúng một trận, sau đó tìm cơ hội thả bọn họ ra, cố gắng giả vờ giống một chút. Tôi không ngờ cô nhóc này có năng lực quan sát giỏi như vậy, thế mà biết chúng ta sẽ không đả thương người, nhưng cũng phải làm cho ra dáng, cho người ngoài nhìn."
"Vâng, ông chủ."
Thuộc hạ tuân lệnh.
Bạch Thư Hân còn chưa ngủ được một lúc, không ngờ đã có người đi vào rồi, ánh sáng ở bên ngoài chiếu vào trong.
Bên ngoài rất nhiều ánh sáng mạnh, chiếu sáng kho hàng tôn nhỏ hẹp.
Bạch Thư Hân đau đớn mở mắt ra, chỉ thấy hai người đàn ông vạm vỡ đi vào.
Một người trong đó cô ấy còn rất quen mắt, chính là người cô ấy cầm cốc thủy tinh đập vào đầu.
Bọn họ không nói hai lời, nắm đấm cục cục vang lên.
Sau đó bắt đầu đánh.
Bạch Thư Hân phản kháng, cô đánh nhau với bọn họ một lúc, nhưng là song quyền khó địch bốn tay.
Mắt thấy cô ấy ngã xuống, nắm đấm của người đàn ông đó rơi xuống như mưa, không ngờ Ôn Thành bất ngờ xông tới, dùng cơ thể nhận quyền này.
"Anh hùng cứu mỹ nhân à? Ở đây dùng được đấy nhỉ. Con bé này ra tay rất ác, tao phải đánh nó một trận xả giận."
"Anh... anh là đàn ông, sao có thể đánh phụ nữ chứ!" Ôn Thành tức giận nói.
"Lúc này không còn là vấn đề đàn ông phụ nữ nữa! Cậu đừng có mà giữ vững cái nguyên tắc chó má đấy nữa."
Bạch Thư Hân lòng nóng như lửa đốt, lúc này là đang giảng đạo lý với kẻ bắt cóc sao?
"Chậc chậc chậc, nhóc con, cậu đang dạy chúng tôi làm người như thế nào đó hả?"
"Các anh đánh tôi cũng được, muốn đánh như thế thì cứ đánh, nhưng đừng đánh cô ấy được không."
"Cậu bảo là? Hai chúng tôi đánh cậu?"
"Đúng."
"Được, tôi muốn xem nhóc con cậu rắn được bao lâu."
Hai người bắt đầu quyền đấm cước đá, Ôn Thành cũng kiên cường, đánh không lại cũng tuyệt đối không khóc lóc kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ, thậm chí còn không rên lấy một câu.
Bạch Thư Hân không nhìn nổi nửa, cô ấy muốn chắn cho anh ta, nhưng lại bị một người đàn ông vạm vỡ trong đó ngăn lại.
Cho dù còn lại một người, Ôn Thành cũng không chống đỡ được.
"Nhóc con, cậu kêu ra cho tôi, giả vờ cái gì hả?"
Ôn Thành mím chặt môi, một câu cũng không nói.
"Chỉ cần cậu cầu xin ông đây tha mạng, tôi lập tức dừng tay!"
"Thúi... thúi lắm!" Ôn Thành bật ra hai chữ: "Muốn đánh thì cứ đánh, sao nói nhảm nhiều thế?"