Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mai Lan nghe thấy câu này, khuôn mặt lập tức tái nhợt không còn tí huyết sắc nào, bà ta há miệng, nửa ngày vẫn chưa nói ra được câu nào, hiển nhiên là bà ta khó mà chấp nhận.



Bà ta đã ngây ra rất lâu, mới tỉnh táo lại, lau khóe mắt rồi nói: "Bác sĩ Lệ... tôi đã được nghe qua tên của cậu từ lâu, cậu rất ưu tú, là một bác sĩ rất giỏi, thật tốt..."



"Dáng người cao to, diện mạo tuấn tú, quả không hổ là người đi ra từ nhà họ Bạch, người nào cũng là người xuất sắc. Tiểu Phong, con mau đi rửa ít trái cây, rồi chia cho bọn họ một ít. Táo ngọt đấy, các cậu không chê thì ăn một ít đi."



"Vâng, cảm ơn bác gái."



Cố Yên nhìn dáng cái vẻ này của Lệ Nghiêm, trong lòng cũng hơi buồn.



Bàn tay anh ta đang nắm thật chặt, bởi vì dùng sức quá mà các khớp xương trắng bệch, gân xanh nổi lên.



Cô ấy hơi đau lòng, bàn tay nhỏ đưa qua rồi mạnh mẽ đặt vào lòng bàn tay của anh ta.



Lòng bàn tay của anh ta có có vài chỗ có vết, đều là bị móng tay đâm vào.



Cô ấy cẩn thận xoa xoa, cô ấy còn đau lòng hơn cả anh ta.



Cô ấy nắm thật chặt, không dám buông ra một tí nào.



Lệ Nghiêm thấy cô ấy như vậy, cảm xúc dần dần bình tĩnh lại.



Tâm trạng của Mai Lan rất tốt, bà ta cũng nói rất nhiều.



Bà ta nói chuyện Lệ Nghiêm sẽ không đáp lại, vì không muốn để bầu không khí quá tẻ nhạt và cũng không muốn để Mai Lan buồn, Cố Yên đều nghiêm túc trả lời hết.



Mai Lan rất cảm kích Cố Yên, bà ta có thể nhận ra là cô bé này rất yêu Lệ Nghiêm và luôn giúp bà ta.



Cho dù Lệ Nghiêm không nhận mình, bà ta cũng coi như là không còn gì tiếc nuối nữa rồi.



Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, Mai Lan cũng đến giờ tiêm và uống thuốc rồi.



Lệ Nghiêm kéo Cố Yên đứng lên, anh ta nói: "Chúng tôi phải đi rồi."



"Các cậu phải đi rồi à?"



Khuôn mặt Mai Lan tràn ngập vẻ thất vọng.



"Tiêm thuốc này vào, bà sẽ lầm vào ngủ mê man, chúng tôi có ở lại đi chăng nữa thì sẽ quấy rầy bà."



"Mấy hôm nay tôi toàn ngủ, tôi ngủ chán rồi, có thể không ngủ..."



"Thuốc này tốt cho cơ thể bà, nghe lời bác sĩ đi." Lệ Nghiêm ôn tồn nói.



Tiền Phong cũng lên tiếng: "Mẹ, mẹ nghe lời con trai mẹ đi!"



Mai Lan nghe thấy câu này, bà ta nhếch môi cười.



Bà ta gật đầu lia lịa như một đứa trẻ con vậy, bà ta nói: "Mẹ nghe lời!"



Lệ Nghiêm kéo Cố Yên quay người rời đi, Mai Lan vội vàng gọi: "Bác sĩ Lệ... ngày mai cậu còn tới thăm tôi nữa không?"



Lệ Nghiêm dừng bước, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.



Cố Yên ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cô ấy có thể nhận ra là anh ta đang rối rắm.



Thật lâu sau, Lệ Nghiêm gật đầu.



"Ừm, ngày mai tôi và Yên Yên vẫn tới, bà nghỉ ngơi đi, tôi không làm phiền nữa."



Nói xong, anh cũng không quay đầu lại, cất bước rời đi luôn.



Mai Lan vui đến phát khóc.



Đi ra khỏi cổng bệnh viện, Cố Yên còn định khen anh ta dũng cảm đáng khen ngợi, nhưng không ngờ Lệ Nghiêm đã ôm cô ấy vào lòng, cái ôm rất chặt.



Cố Yên bất ngờ không kịp phòng bị, ngã vào trong ngực anh ta, hơn nửa ngày mới phản ứng lại.



Anh ta vùi đầu vào hõm vai cô ấy, rồi nói: "Cảm ơn em đã giúp anh ra quyết định, nếu không có thể anh sẽ mãi mãi không bước được một bước này. Anh biết, anh có đưa ra lựa chọn nào thì cũng không sai. Một cái không phụ lòng chính mình, một cái không phụ với lương tâm, anh không thể song toàn. Cảm ơn em, đã đưa ra quyết định thay anh."



"Anh không tách em là được, chẳng qua em không muốn khiến anh có tiếc nuối."



Cố Yên nói nhỏ.



"Yên Yên, cảm ơn em, bao nhiêu năm nay, vẫn luôn đồng hành bên cạnh anh."



"Em vẫn sẽ đồng hành cùng anh cả đời!"



Cố Yên trịnh trọng nói, cô ấy nhất định sẽ làm được. "Lệ Nghiêm, em đã giúp anh, anh cũng phải cho em một tí thù lao chứ nhỉ? Bà Tiền vẫn còn thời gian nửa tháng nữa, chúng ta cưới ngay trong nửa tháng này được không? Sau khi kết hôn xong, là sắp sang năm mới rồi, em qua nhà anh ăn cái tết đầu tiên, được không? Người khác yêu đương, năm đầu tiên là có thể đưa bạn gái về nhà rồi



, em đã ở bên anh bao nhiêu năm, em chưa từng ăn tết ở nhà anh."



"Trong vòng nửa tháng... liệu có vội quá không?"



"Không đâu! Em không quan tâm những cái này, chúng ta đi chọn nhẫn cưới, váy cưới đã làm xong rồi. Em sửa thời gian trên thiệp mời, tới lúc đó bao nhiêu người tới thì tính bấy nhiêu người, có được không?"



"Như thế sẽ thiệt thòi cho em..."



"Đây không phải là thiệt thòi, là em cam tâm tình nguyện. Anh... đồng ý với em được không, em xin anh đó, em muốn gả cho anh sớm một chút, em không đợi được đến năm sau nữa rồi."



Cố Yên nhếch môi, nhìn anh ta với ánh mắt mong chờ.



Lệ Nghiêm đối diện với đôi mắt dịu dàng của cô ấy, trái tim hung hăng mềm nhũn, cuối cùng gật đầu.



"Được, nghe theo em, tổ chức hôn lên trước. Năm sau chúng ta đi hưởng tuần trang mật, thế nào?"



"Được, một lời đã định. Ngày mai là chủ nhật, cục dân chính không mở cửa, thứ hai chúng ta đi mua nhẫn được không?"



"Ừm! Nghe em."



Lệ Nghiêm xoa đầu cô ấy.



Cố Yên thở phào nhẹ nhõm, một khi chuyện này mà làm chắc chắn rồi thì trái tim cô ấy cũng có thể hoàn toàn yên lòng rồi.



Ngày hôm sau, Cố Yên tới tìm Lệ Nghiêm.



Lần này có vẻ Lệ Nghiêm không có câu nệ như hôm qua nữa, nghĩ tới ngày hôm qua đi gặp Mai Lan mà không mang theo gì, có vẻ rất là không lịch sự.



Anh ta đã mua một ít trái cây và hoa tươi, Cố Yên thấy anh ta có thể buông được rồi, trong lòng cô ấy cũng rất vui.



Chỉ có điều, đợi anh ta gọi Mai Lan một tiếng "mẹ" phỏng chừng vẫn phải cần thời gian.



Không sao, rồi sẽ có lúc mây mù tan đi mặt trời lên tươi sáng.



Hết thảy đều sẽ trở nên tốt đẹp.



Bọn họ sắp đi đến phòng bệnh số hai, còn chưa có đi vào, thì đột nhiên nghe thấy tiếng gào khóc tê tâm phế liệt của Tiền Phong.



"Mẹ!"



Lệ Nghiêm nghe thấy tiếng gào này, trái tim hung hăng run lên, anh ta lập tức xông vào.



Mai Lan yên lặng nằm trên giường, sắc mặt hiện ra màu trắng xám của tử vong.



Anh ta nhận ra ngay, bà ta đã qua đời nhiều tiếng rồi, qua đời trong đêm hôm qua.



Khóe miệng bà ta nhếch lên cười, là thỏa mãn qua đời.



Tiền Phong vừa mới dậy, khoảng thời gian này anh ta bận trước bận sau mệt quá, tối qua cảm xúc của Mai Lan rất tốt, uống thuốc xong thì ngủ luôn, cũng không ồn ào đau đớn nữa.



Đợi khi anh ta vừa tỉnh dậy, người Mai Lan lạnh lẽo đến đáng sợ, trên máy đo sinh trắc đã không còn bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống nữa.



"Mẹ, mẹ tỉnh lại đi!" Tiền Phong khóc khàn cả giọng.



"Anh, anh mau cứu mẹ đi, sao mẹ còn chưa tỉnh? Anh, anh là bác sĩ giỏi nhất, anh cứu bà ấy đi!"



Tiền Phong nắm lấy áo của Lệ Nghiêm, liều mạng cầu xin.



Lệ Nghiêm ngơ ngác đứng yên tại chỗ, sống lưng cứng ngắc.



Trái cây và hoa tươi rơi trên sàn.



Anh ta lảo đảo tiến lên phía trước, mặc dù biết bà ta đã chết rồi, nhưng anh ta vẫn đặt tay lên cổ bà ta, muốn dò xét mạch đập của bà ta.



Làn da lạnh lẽo, không hề có mạch đập.



Bà ta đã chết lâu rồi.



Anh ta là bác sĩ, không có khả năng không biết phản ứng ứng kích của người trước khi chết.



Mai Lan đợi nhận mình, cho nên bệnh tật có tra tấn thế nào đi chăng nữa, bà ta cũng sẽ treo một hơi, không cam lòng chết đi.



Nhưng bây giờ, bà ta cũng xem như là đã hoàn thành tâm nguyện, cho nên đã đi vào tối qua, hơn nữa khóe miệng mỉm cười, xem ra là ra đi rất vui.



Anh ta vẫn chưa kịp sống chung thật tốt với bà ta, không ngờ bà ta đã vội vã qua đời rồi.



Lệ Nghiêm cắn răng, anh ta không suy sụp, anh ta bình tĩnh cơ trí hơn Tiền Phong.



Anh ta phủ chiếc chăn đơn lên mặt Mai Lan, chính mình tự khai chứng minh tử vong.



"Đưa bà ấy về đi." Cuối cùng, Lệ Nghiêm nói, giọng nói khàn khàn nặng nề, lặng lẽ mang theo bi thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK