"Bốn chữ gì?"
Hứa Minh Tâm tò mò hỏi.
Một tiết học, Bạch Thư Hân đã truyền lại sở học suốt đời.
Sau khi hai người tan học, Bạch Thư Hân kéo cô đi dạo trong sân trường.
Cô ấy nói nhiều lắm, nhưng cuối cùng có nghĩ thông suốt hay không thì vẫn xem cá nhân cô.
"Bây giờ, tâm trạng cậu thế nào?"
"Không biết, hình như là vui, lại giống như vẫn rất buồn."
"Cậu có tin anh ấy không?"
Bạch Thư Hân dừng bước, nói từng câu từng chữ, nghiêm túc hỏi.
"Tin."
Cô trả lời chắc nịch, không hề do dự.
"Nhưng mà, tớ không tin chính mình." "Thích một người, không phải không có lý do. Tớ thích cậu, Ngôn Hải thích cậu, Cố Gia Huy cũng thích cậu, ông Cố cũng thích cậu chứ nhỉ? Nhiều người thích cậu như thế, chắc chắn bản thân cậu có sức hút. Cậu ngây thơ lương thiện, cậu không phức tạp, ở bên cậu
rất thoải mái. Cậu cũng là người mà tớ chia sẻ, mọi bí mật của tớ đều ở chỗ cậu và tớ cũng không cần lo lắng về việc có người thứ ba biết."
"Cậu tốt với mọi người, nhiệt tình, không keo kiệt trả công, cũng không yêu cầu báo đáp. Người mà cậu quan tâm, cậu sẽ không nỡ để anh ta chịu một tí tổn thương nào."
"Những ưu điểm này, còn chưa đủ sao?"
"Thì ra... tớ có nhiều ưu điểm như thế à? Tớ còn tưởng tớ chỉ ăn khỏe uống khỏe chứ?"
"Ăn khỏe uống khỏe đấy á, như thế không lãng phí, cũng không kén ăn, đây là thói quen tốt, tiếp tục giữ vững nhé!" Bạch Thư Hân vỗ vai cô, cười hì hì nói.
"Nghe cậu nói như vậy, tớ cũng thấy đúng."
"Nếu cậu thật sự yêu anh ta, thì cậu không nên do dự như vậy, yêu một người là kiên định không dao động. Cậu không nên từ bỏ anh ta, mà cậu hãy dũng cảm tiến lên, trở nên xuất sắc hơn! Như thế, mới không phụ lòng anh ta, biết không hả?"
"Tôi sẽ làm thế!"
Cuối cùng Hứa Minh Tâm đã tự tin hơn, cô nắm chặt nắm tay, trịnh trọng nói.
Không nên từ bỏ, mà phải tiến lên.
Không thể bị khó khăn đánh bại, mà phải cố gắng trở nên tốt hơn, thì mới có tư cách đứng bên cạnh anh.
Người khác có nói khó nghe đi chăng nữa, chỉ cần Cố Gia Huy không chê mình là được.
"Này, anh ta đến rồi, tớ giao cậu cho anh ta đấy."
Cô ấy nhìn ra phía xa, nói.
Hứa Minh Tâm xoay người, cô nhìn thấy người đàn ông đang đi nhanh tới đây.
"Ừ, tớ đã hiểu ra rồi."
"Vậy, tớ đi trước đây."
Bạch Thư Hân rời đi.
Cố Gia Huy đi tới gần cô, anh cũng không dám hỏi, bọn họ nói chuyện thế nào rồi.
Chưa bao giờ anh lại giống như bây giờ, lo được lo mất, cẩn thận từng li từng tí, mà những cảm xúc này đều là do cô nhóc này hại.
"Tôi đói rồi."
Hứa Minh Tâm sờ cái bụng của mình, nói nhiều như thế, rất là tiêu tốn thể lực.
Cố Gia Huy nghe thấy lời này, trái tim anh mềm mại.
Khóe môi anh nhếch lên nụ cười, dịu dàng nói: "Đi, chúng ta về nhà ăn cơm."
Về đến biệt thự, chú An rất là nhiệt tình, ông ấy sớm đã chuẩn bị xong bữa tối mỹ vị, thậm chí còn đặt một chai rượu vang đỏ trên bàn.
"Cô Hứa đã về, tôi cứ bảo sao chim khách cứ kêu ngoài cửa, chắc chắn là có chuyện vui. Cô Hứa đã định trước là người của ông chủ, cho dù chạy ra ngoài, thì cũng sẽ trở về. Xem ra tôi chưa thu dọn đồ của cô Hứa là đúng.”
Chú An vui vẻ nói.
Trái lại, Hứa Minh Tâm lại hơi ngượng ngùng.
Xấu hổ quá!
Nàng dâu nhà người ta cãi nhau thì về nhà mẹ, và còn ở nhà mẹ ba năm ngày cơ.
Cô thì hay rồi, tối qua hiên ngang bỏ đi, ngày hôm sau lại ngoan ngoãn trở về rồi.
"Chú An, chú đừng cười cháu nữa, cháu cảm thấy rất mất mặt!"
"Không mất mặt, nếu không cãi nhau như này, tôi cũng không biết là em sợ cái gì. Cũng may, xem như đã giải quyết được vấn đề, em vẫn là của tôi là tốt rồi."
Cố Gia Huy nắm bàn tay nhỏ của cô, dịu dàng nói.
May mà vấn đề đã được giải quyết, nếu mà không giải quyết, chỉ e lại phải dựa vào rượu cồn để qua hôm nay.
Chú An mở chai rượu vang ra, ông ấy muốn hai người uống một chút giúp vui.
Cố Gia Huy nhìn thấy chai rượu mà đầu to như cái đấu, anh nói: "Tôi nghĩ là không cần đâu, ăn cơm đi."
"Uống một ít thôi mà!"
Rượu vang kia nhìn có vẻ ngon, cô không nhịn được muốn nếm thử.
Cố Gia Huy nhìn vẻ mặt đáng thương kia của cô, thì như là nhìn thấy con cún nhỏ, mà còn là con cún lông xù, cái kiểu cực kỳ vô tội ấy.
Suýt nữa thì anh đã mềm lòng thỏa hiệp, nhưng mà vừa nghĩ tới chuyện sau khi cô say, cô trêu chọc mình khổ như thế, anh nghĩ mình nên ác tâm hơn thì hơn, không thể dung túng cho cô gái nhỏ này.
"Không thể uống, mỗi lần em uống rượu xong thì lại đùa giỡn lưu manh."
"Vậy á? Sao tôi không nhớ nhỉ?"
Hứa Minh Tâm không có ký ức gì, cô quay sang nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc.
Cố Gia Huy không trả lời, anh bảo chú An mang rượu đi và thay bằng nước trái cây.
Lúc hai người đang ăn cơm, bỗng nhiên Cố Gia Huy nói: "Chú An, lần sau chú đi đến cửa hàng đồ gia dụng, mua cái bàn nhỏ bốn góc về nhé."
"Tại sao?"
Chú An còn chưa hỏi, Hứa Minh Tâm đã lên tiếng trước.
"Cái bàn dài này làm tôi cảm thấy tôi cách em rất xa, tôi không vui."
Cố Gia Huy cầm bát đũa rồi chuyển vị trí, dịch đến bên cạnh cô.
"Về sau có khách thì ăn bàn dài. Trong nhà chỉ có hai chúng ta, thì dùng bàn nhỏ, như thế thì chúng ta sẽ ngồi gần hơn một chút."
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy thì dở khóc dở cười, chỉ là ăn cơm thôi mà, có cần đến mức đấy không.
"Em ăn nhiều vào, ăn xong chúng ta còn khoản khác phải tính."
Cố Gia Huy gắp đồ ăn cho cô, Hứa Minh Tâm đang ăn vui vẻ, đột nhiên nghe thấy lời này, sợ tới mức cái đũa rơi luôn trên bàn.
"Anh... anh nói thế là sao, chúng ta vẫn còn khoản gì chưa tính xong à?"
"Em nghĩ kỹ lại xem, em có làm việc gì có lỗi với tôi không?"
Cố Gia Huy ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì nhíu mày, cô làm chuyện có lỗi với anh lúc nào?
"Cần tôi nhắc cho em không? Ngày hôm qua, chạng vạng năm giờ bốn mươi phút, em đã làm gì ở trường?"
Hứa Minh Tâm nghe vậy, trong đầu ầm ầm sấm vang.
Hôm qua, lúc đó, cô và Ngôn Hải đã hôn môi giả!
"Cái đó, anh nghe tôi giải thích, sự việc không phải như anh nghĩ đâu! Thực ra tôi và anh ấy không phải hôn môi, giữa chúng tôi còn cách ngón tay cái. Học trưởng Ngôn Hải biết tôi đang diễn kịch, cho nên cố ý phối hợp với tôi."
"Hứa Minh Tâm cuống quýt nói, cô sợ Cố Gia Huy đi tìm Ngôn Hải rồi gây sự.
"Diễn kịch ư? Thế em ôm anh ta thì sao?"
Cố Gia Huy khẽ híp mắt, nói với vẻ bất thiện.
Khi đó, nhìn thấy cảnh ấy, anh tức đến nỗi lửa bốc ba trượng, anh còn có cả ý muốn giết người.
Nhưng anh lại kiềm chế lại, anh cũng không ngờ, buổi tối anh lại nén giận, giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì, tính nhân nhượng cho yên chuyện.
Chỉ cần Hứa Minh Tâm không nhắc đến, anh bằng lòng làm người mù cả đời.
Anh có thể lừa mình dối người, trôi qua thanh thản.
Thì ra, tình yêu cũng có thể kéo anh từ trên mây cao xuống bùn, trở nên thảm hại như thế này. Anh bị bệnh thật rồi, anh đã trúng một loại độc tên là Hứa Minh Tâm và chỉ có cô mới giải được độc.