Cố Gia Huy đến gần, cười yếu ớt.
Hứa Minh Tâm muốn chạy, nhưng lại bị nhốt trong ngực.
Bàn tay to của anh đặt bên hông cô, khóa cô trong không gian nhỏ, không có chỗ trốn.
Nhoáng cái, tâm tư cô loạn như ma, căng thẳng chết đi được.
Thấy anh sắp hôn tới, dưới tình thế cấp bách, Hứa Minh Tâm tát một cái thật mạnh qua.
Bốp...
Một tiếng giòn vang, vang vọng trong phòng khách.
Cố Gia Huy bị cái tát này đánh cho ngẩn người.
Hứa Minh Tâm thấy anh sửng sốt, dùng sức toàn thân đẩy anh ra. "Anh... anh đừng qua đây, anh đừng tưởng anh đẹp trai là anh có thể hoành hành ngang ngược, đây là giấc mơ của tôi, tôi có thể chi phối anh! Đúng là anh rất đẹp trai, làm tôi mê mẩn nhất thời, cho nên tôi mới nằm mơ ra anh! Nhưng tôi mới không thích cái vẻ đẹp trai này đâu, cái tôi thích là Cố Gia Huy sống sờ sờ,
một người đối xử tốt với tôi, tôi cũng đối xử tốt với anh ấy!"
Cố Gia Huy nghe thấy câu này, anh có hơi dở khóc dở cười.
Thế mà anh lại ăn một cái tát, cũng chỉ có Hứa Minh Tâm mới có cái gan này!
"Em có thể thay đổi lối tư duy, đổi cách suy nghĩ, anh có thể sử dụng Cố Gia Huy trong hiện thực, cũng có thể sử dụng tôi, chuyện này chẳng phải là một công đôi việc sao?"
"Không được không được! Anh không phải anh ấy!"
Cô vội vàng xua tay, tuy người đàn trước mặt lặp đi lặp lại với cô nhiều lần rằng, thật ra bọn họ là một người, nhưng cô lại cảm thấy mình phản bội Cố Gia Huy!
Cô không thể vì sắc mà nhầm đường!
Anh còn muốn lại gần, Hứa Minh Tâm trực tiếp chuyển cái chậu hoa trên bài tới, hung dữ nói: "Anh đừng có mà qua đây, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh đấy! Anh đừng có mà để bị phá tướng ngay trong mơ!"
Cố Gia Huy thấy cô nghiêm túc như vậy, anh đành phải mỉm cười rồi dời đi.
"Em phải nhớ kỹ bộ dạng hiện tại của tôi, sau này sẽ còn gặp lại đấy!"
Sau khi anh đi, Hứa Minh Tâm mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đuổi được gia hỏa này ra khỏi giấc mơ của mình rồi!
Cô không nhịn được nhớ đến những lời anh nói lúc đi, cái gì gọi là sau này vẫn sẽ gặp lại?
Cô đi về phòng, cô hơi khát nước, thấy trên bàn có một cốc nước, chẳng thèm nghĩ uống luôn một hớp.
Sau khi uống xong, cô cảm thấy choáng váng, chẳng bao lâu đã hôn mê.
Cố Gia Huy từ chỗ tối đi ra, dịu dàng ôm cô lên, ôm cô về phòng.
Chú An theo ra sau đó, nhìn thấy vết bàn tay trên mặt anh, sắc mặt cổ quái.
"Ông chủ... mặt ông chủ?"
"Nhìn thấy rồi còn không tìm thợ hóa trang tới cho tôi, chẳng nhẽ muốn để cô ấy nhìn ra sơ hở à?"
Cố Gia Huy bực bội nói.
Chú An cố nén cười, đây là lần đầu tiên ông chủ bị tát!
Cố Gia Huy nhìn cô gái nhỏ trên giường, anh có hơi bất đắc dĩ.
Đúng lúc này, điện thoại reo lên.
Anh nghe máy luôn, đối diện chuyền tới một giọng nói lành lạnh.
"Tôi về rồi, lát nữa muốn ra uống một ly không?"
"Được."
Cố Gia Huy đồng ý, anh đắp chăn cho Hứa Minh Tâm rồi cầm áo khoác đi ra ngoài.
Rất nhanh đã đi tới quán bar đã hẹn, một người đàn ông ngồi ở trong góc phòng, trên người mặc chiếc áo T shirt màu trắng đơn giản, quần thường, nhưng cũng khó che đi phong độ xuất trần lành lạnh trên người anh.
Anh ta nghiêm túc, môi mỏng mân thành một đường lạnh, khiến cho người nhìn sinh ra một cỗ lãnh ý.
Có không ít phụ nữ muốn đi qua bắt chuyện, nhưng lại ngần ngại.
Nếu như nói, cảm giác mà Cố Gia Huy cho người ta là sắc bén ác liệt, còn anh ta thì là một cảm giác nghiêm túc, người lạ chớ tới gần.
Cố Gia Huy xa xa đã nhìn thấy anh ta, bọn họ là bạn lâu năm, trước đây còn cùng nhau vào sinh ra tử, cái mạng này của anh không biết đã được cứu về bao nhiêu lần từ tay Lệ Nghiêm nghiêm khắc.
Anh đi tới rồi ngồi xuống, cũng không khách sáo, rót một ly rồi nói: "Sao cậu chịu quay về rồi vậy?"
"Nghỉ phép." Anh ta thản nhiên nói, liếc một cái nhìn khuôn mặt của Cố Gia Huy, anh nói: "Mặt cậu sao vậy?"
"Bị một con mèo hoang nhỏ cào một chút, thì thành thế này."
Cố Gia Huy nhún vai vô tội.
"Cô bé kia à?"
"Cô bé cái gì, cô ấy đã mười tám tuổi rồi, là một cô gái lớn rồi!" Cố Gia Huy hơi hờn nói. Lệ Nghiêm nhếch môi cười nhẹ, anh ta nói: "Cậu có thể nói trâu già gặm cỏ nên thành thoát tục trong sạch như vậy thì tôi chịu thua rồi đấy. Cố Gia Huy, năm nay cậu cũng hai mươi tám tuổi rồi, đều là người bôn ba, cậu cưới một cô bé nhỏ hơn cậu mười tuổi, thật sự hợp sao? Cậu không sợ chuyện ra ngoài có người bảo cậu yêu trẻ con à?"
"Tôi sớm biết là khẩu vị cậu không nhỏ, nhưng không ngờ khẩu vị của cậu nặng thế này!"
Cố Gia Huy nghe thấy lời này, anh đen mặt, anh rất muốn kéo dán dán miệng anh ta lại.
"Lệ Nghiêm, cậu cũng lớn tuổi rồi, cậu bằng tuổi tôi cũng hai mươi tám rồi, đến cả cũng chưa có, cậu còn có mặt mũi ở đây châm chọc tôi à?"
"Tôi ăn chay, vả lại chuyện nam nữ dễ làm cho người ta trầm mê, cậu cần phải tiết chế."
Câu này của anh ta coi như đã đâm trúng chỗ đau của Cố Gia Huy rồi, hai người đã ở chung hơn một tháng rồi, nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, nhưng lại chưa phát sinh cái gì.
Sắc mặt anh hơi khó coi, không muốn trả lời cái vấn đề này.
Nhưng Lệ Nghiêm mắt sắc, anh ta nhìn ra ngay, không nhịn được mỉm cười nói: "Chắc không phải các cậu chưa phát sinh cái gì đấy chứ?"
"Câm miệng!"
Cố Gia Huy hơi xù lông, Lệ Nghiêm nén cười, xem ra mình đã đoán trúng.
Anh ta quen Cố Gia Huy đến bây giờ, tuy hai người không có ngày ngày ở chung, nhưng cái gì cũng biết.
Lúc đầu anh ta còn lo anh sa vào chuyện năm đó không thoát ra được, bây giờ thấy thế này, xem ra anh đã mở lòng lại một lần nữa, bắt đầu tiếp nhận người khác rồi.
Anh lại hơi tò mò, cô bé kia là ai rồi đấy!
Nghe nói, cô còn biết...
Xa cách lâu như vậy, cũng nên gặp mặt rồi.
...
Qua ba tuần rượu, Cố Gia Huy cũng hơi say rồi, nhưng Lệ Nghiêm vẫn rất tỉnh táo.
Anh ta khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Sao lại có phụ nữ, tửu lượng kém như này rồi à?"
Lệ Nghiêm hết cách, đành phải lái xe đưa Cố Gia Huy về.
Buổi chiều Hứa Minh Tâm mới dậy, nghe thấy động tĩnh dưới tầng thì lập tức đi xuống xem.
Cố Gia Huy dựa vào người một người đàn ông tuấn mỹ vô song, hai gò má ửng hồng, trên người mùi rượu nồng đậm, xem ra đã uống không ít rượu.
Cô vội vàng đi tới cẩn thận đỡ anh, cô vốn tưởng là Cố Gia Huy rất nặng, nhưng không ngờ đỡ vào trong lòng lại rất nhẹ, người cô gầy nhỏ thế này mà dìu được hoàn toàn.
Lệ Nghiêm bóp bóp cánh tay mỏi nhừ, đánh giá Hứa Minh Tâm.
Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, nếu không phải Cố Gia Huy nói là cô đã mười tám tuổi, thành niên rồi, thì chắc anh còn phải nghi ngờ cô gái trước mặt mới mười lăm mười sáu tuổi.
Dáng người hoạt bát, khuôn mặt ngọt ngào, tóc tết, ở nhà tùy ý mặc một chiếc váy màu lam.
Chắc là cô xuống vội, đến cả giày cũng chưa xỏ, để lộ ra hai bàn chân trắng nõn.
"Lần đầu gặp mặt, tôi tên là Lệ Nghiêm, là bạn của Cố Gia Huy. Tôi và cậu ta lâu ngày chưa gặp, cho nên uống nhiều hai ly, liền biến thành thế này."
"Không sao không sao, cảm ơn anh đã đưa anh ấy về, thật là làm phiền anh rồi. Tôi bảo chú An chuẩn bị trà cho anh, tôi đưa anh ấy lên tầng trước, anh cứ tự nhiên."
Cô bảo chú An chào hỏi khách, còn cô thì dìu Cố Gia Huy lên tầng. Lệ Nghiêm nhận ra chút manh mối, không khỏi cười khẽ một tiếng.