Khuôn mày đang nhíu lại của anh giãn ra, anh nói: "Hàng tháng, nhà họ Hứa không cho em tiền tiêu vặt à? Đồ một tệ, em cũng thích hả?" "Tôi không có tiền tiêu vặt gì gì đó, bố nhớ ra thì sẽ cho tôi mấy trăm đồng, còn lại là cho Hứa An Kỳ. Tôi không biết lần tới ông ấy cho tôi tiền sẽ làm lúc nào, tôi còn phải mua vở viết mua hộp bút chì, tôi đành phải dùng tiết kiệm một chút. Tôi cũng không mua được đồ ăn vặt đắt tiền, đồ ăn vặt mà các bạn học bên cạnh mua
toàn là đồ nhập khẩu, tôi lại không mua nổi, nhưng tôi cũng muốn ăn đồ ăn vặt mà..."
"Có một hôn, tôi vô tình phát hiện một cái cổng trường học, tất cả toàn là bán hàng vỉa hè, trong đấy có rất nhiều đồ ăn! Vả lại đồ thì ngon giá thì rẻ, từ đó trở đi tôi tan học thì sẽ đi vòng một đoạn đường, cặp sách vở viết gì gì đó đều mua ở đấy!"
Cố Gia Huy nghe vậy, trái tim hung hăng mềm nhũn, nếu như những trải nghiệm này đặt trên người người khác, thì sớm đã oán than dậy đất, nhưng Hứa Minh Tâm không vậy, cô biết cái gì gọi là tạo ra niềm vui trong nỗi khổ.
Cô là một cô gái rất dễ thỏa mãn, hạnh phúc mà cô muốn quá đơn giản, đơn giản đến nỗi anh sợ mình làm không tốt.
"Nếu em thích, lần sau tôi đưa em đi, muốn mua cái gì thì mua cái đó."
"Thôi, tôi không còn thích ăn đồ ăn vặt nữa, vả lại quan trọng nhất là phải tiết kiệm tiền của anh, hôm nay đã tiêu rất nhiều rồi."
Cô tính toán nghiêm chỉnh, làm cho Cố Gia Huy dở khóc dở cười.
"Biết rồi, tôi sẽ tiết kiệm. Đi thôi, tôi đưa em đi khu vui chơi. Kỳ nghỉ thì phải chơi cho đã, nếu không thì thật tiếc cho kỳ nghỉ."
"Rất đắt..."
"Tập đoàn đã phát phiếu ưu đãi, không cần tiếc đâu."
"Thế thì đi thôi!"
Người nào đó lúc đầu còn muốn cự tuyệt, lập tức niềm nở mở cửa xe, thắt dây an toàn.
Rất nhanh, hai người đã tới khu vui chơi, hôm nay rất đông, các trò chơi đều chơi rất vui, nơi nào cũng có tiếng hét chói tai.
Cô nhìn thấy máy nhảy lầu thì cực kỳ hưng phấn: "Chơi cái này chơi cái này!"1
"Được, đi xếp hàng chờ thôi!"
Cố Gia Huy cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày mình sẽ chen chúc trong biển người đông nghìn nghịt, chỉ vì theo Hứa Minh Tâm chơi trò chơi.
Thì ra cảm giác không cao cao tại thượng cũng rất tuyệt.
Cuộc sống giống như một người bình thường, không cần ngươi lừa ta gạt, không cần đấu đá nhau, thậm chí cũng không cần lo lắng một ngày nào đó sẽ gặp tai họa bất ngờ.
Cứ đơn đơn giản giản như này, muốn cười thì cười, lúc không vui thì cáu kỉnh một chút, thật tốt.
Ánh mắt anh thâm thúy, ánh mắt dịu dàng lưu luyến dừng lại trên bóng dáng gầy gò nhỏ bé của cô.
Cô sạch sẽ giống như một tờ giấy trắng, anh muốn đặt bút, lại không dám, sợ mình vẽ sai một nét, thì không có cơ hội làm lại từ đầu.
Anh cẩn thận từng li từng tí che dấu thân phận thật của mình, chính là không muốn làm cô trở nên quá phức tạp.
Gió mưa anh tới gánh vác, cô không cần nhìn thấy bão táp, cô chỉ cần đứng sau lưng anh, đợi khi anh muốn thưởng thức cầu vòng, quay đầu lại nhìn liền có thể nhìn thấy nụ cười rực rỡ của cô, như thế là đủ rồi!
Hứa Minh Tâm căng thẳng nắm chặt tay anh, sợ hai người thất lạc.
Đúng lúc này, phía sau lại có người xông tới, chen ngang.
Lúc anh ta đi qua Hứa Minh Tâm, thân hình khổng lồ, vội vội vàng vàng, trực tiếp đẩy cô qua một bên.
Cô đập lên lan can sắt, suýt nữa thì ngã sấp xuống.
Còn đại hán kia thì chen ngang, đứng ở trước mặt cô.
Rõ ràng là sắp đến lượt cô rồi!
Người đằng sau cũng đều lên tiếng oán trách, mắng kẻ chen ngang.
Nhưng người trước mặt kia lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Hứa Minh Tâm thấy người kia sắp lên, bọn họ lại phải đợi một nhóm nữa, tuy không vui nhưng cô cũng lực bất tòng tâm.
Trên đời này, người ngang ngược thật sự là quá nhiều.
Cố Gia Huy thoáng nhìn thấy sự thất vọng sâu trong mắt cô, trái tim khẽ run lên, anh trực tiếp bước nhanh tiến len, chế trụ bả vai của đại hán kia.
Người đàn ông cao to kia rất cường tráng, thịt béo rung rung, vẻ mặt có hơi hung thần ác sát.
Anh ta đã quẫy người một cái, nhưng lại không thể thoát ra được, anh ta không nhịn được nhíu mày, quay người nhìn lại.
Người đàn ông đang đứng đằng sau bị hủy nửa khuôn mặt, nửa bên mặt còn lại làn da trắng nộn, mặc dù người trông cao to, nhưng dáng người cân đối, cũng không giống nhân vật hung ác gì.
Anh ta cậy mạnh, lại một lần nữa muốn thoát ra, nhưng vẫn không may như cũ.
Sao thằng nhóc này khỏe thế?
Anh ta bất mãn nhíu mày: "Anh làm gì vậy?"
"Anh đã chen hàng, đáng ra là đến lượt chúng tôi."
"À, anh nói tôi chen hàng thì tôi chen hàng à? Tôi nói các anh chen hàng đấy thì sao!"
"Rõ ràng là anh!"
Hứa Minh Tâm tức giận nói: "Mọi người đều nhìn thấy rồi đấy?"
"Ai nhìn thấy, đứng ra đây, để xem ông đây có đánh chết hắn không!"
Anh ta nhìn về phía nhóm người đang xếp hàng dài phía sau, hung tợn nói, không ai muốn bị gặp xui xẻo cho nên, trong lúc nhất thời căn bản không ai dám đứng ra.
"Anh buông tôi ra, nếu không thì tôi không khách khí nữa đâu."
Hứa Minh Tâm cũng hơi sợ người đàn ông to cao này, cô do dự một lát rồi nói: "Hay là... cho anh ta trước đi?"
"Nhìn đi, bạn gái anh cũng không nói nhảm nữa, một người đàn ông như anh đôi co với tôi làm cái gì?"
"Đúng là một người đàn ông thì không nên đôi co!"
Cố Gia Huy híp mắt, lạnh giọng nói, anh chế trụ cánh tay của anh ta, kéo anh ta ra sau.
Người kia tức giận, trực tiếp vung tay đấm ra, nắm đấm mạnh mẽ sinh gió, kình phong quét lên mặt Hứa Minh Tâm, cô cũng hơi đau.
Cô sợ hãi, không cần nghĩ ngợi liền xông đến trước mặt Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy thấy thế, vội vàng ôm cô vào lòng, một cước hung hăng đạp vào chính giữa đầu gối đối phương.
Anh lùi về sau một bước, tránh nắm đấm, mà người đàn ông kia thì bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, đau đớn kêu rên.
"Anh không sao chứ!"
Hứa Minh Tâm phản ứng lại, vội vàng nói.
Sắc mặt Cố Gia Huy thì khó coi, khuôn mặt âm trầm đáng sợ.
Ánh nhìn không chớp mắt, tịch mịch làm cho người ta sợ hãi rơi trên người cô, làm cô kinh hồn táng đảm.
Anh... tại sao anh lại nhìn mình như vậy?
"Cậu ba Cố..."
"Trở về sẽ dạy dỗ lại em!"
Anh lạnh giọng nói, sau đó nhìn về phía hán tử kia, giọng nói lạnh lẽo, không có một tí tình cảm: "Nếu anh còn không cút thì đừng trách tôi không khách khí."
"Được, coi như anh giỏi!"
Hán tử biết rõ là mình đánh không lại anh, đành phải ảo não dời đi.
Bọn họ ngồi lên máy nhảy lầu, nhưng Hứa Minh Tâm lại không vui nổi.
Bởi vì cô nhận thấy được sự tức giận của người đàn ông bên cạnh, cô thậm chí còn không biết là mình đã làm gì cái gì chọc anh tức giận.
Mấy trò chơi kích thích sau đó, cô cũng nhạt nhẽo chán phèo, cuối cùng cũng chưa chơi hết đã đi về.
Đi xa đám người, bầu không khí im lặng có hơi đáng sợ.
Hứa Minh Tâm do dự một lát rồi nói: "Cậu ba Cố... sao đang yên đang lành anh lại giận, có phải là tôi đã làm không tốt ở chỗ nào rồi không?"
Cố Gia Huy nghe vậy thì chớp mắt, anh vừa nhớ tới bóng dáng nhỏ bé của cô lao tới thì cả người liền căng thẳng, trái tim run lên.
Nếu như anh không ra tay kịp lúc, nắm đấm đó rơi vào người cô thì phải làm sao?
Cô nặng bao nhiêu cân, làm sao có thể chịu nổi, đúng là hồ nháo mà!
"Ai cho em chắn giúp tôi? Em có thể cản được sao? Ngộ nhỡ em xảy ra chuyện thì phải làm sao?"
"Nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn anh..."
Hứa Minh Tâm vội la lên, nhưng cô còn chưa nói xong thì đã bị Cố Gia Huy ngắt lời.
"Tôi là đàn ông!"
Anh nặng nền phun ra bốn chữ, từng chữ âm vang hữu lực, rơi xuống có tiếng.
Trong đầu cô như vang lên tiếng sấm rền, trái tim khẽ run lên.
"Tôi là đàn ông, tôi phải bảo vệ người phụ nữ của tôi! Em rõ chưa?" Cánh môi mỏng gợi cảm kia chậm rãi mở ra, phun ra từng chữ.