Sau khi Cố Vãn Vãn và Cố Trạch Dã lên xe, Tần Tinh lườm Cố Hiên Ưng một cái: "Ông biết rõ chúng nó không phải anh em ruột, ông còn cho chúng nó thân mật với nhau như vậy à?"
"Vãn Vãn có thế giới của mình, con bé là một đứa bé độc lập, thành tựu của Trạch Dã, bà cũng đã nhìn thấy rồi, hai đứa nó đều không có suy nghĩ khác với đối phương, bà nghĩ nhiều như thế làm cái gì?" Cố Hiên Ưng thở dài nói.
Tần Tinh tức giận nói: "Đến lúc xảy ra vấn đề thì ông sẽ biết sai!"
Trên xe.
Cố Trạch Dã đích thân lái xe, Cố Vãn Vãn ngồi trên ghế phó lái, cô ấy sốt ruột nói: "Anh, làm sao bây giờ? Con ở chỗ Mặc Sơ, bây giờ chúng ta như thế này cũng chỉ là kế tạm thời!"
"Em đừng lo, qua tết, bố, mẹ sẽ về Tam Á." Cố Trạch Dã an ủi Cố Vãn Vãn: "Bây giờ để Mặc Sơ chiếu cố con bé đi!"
"Nhưng mà, em nhớ Thiên Du." Cố Vãn Vãn mở ảnh ra xem: "Anh, anh có nhớ con bé không?"
"Anh cũng nhớ con bé!" Lúc Cố Trạch Dã nói, nét mặt trong bóng đêm cũng đầy dịu dàng.
Anh ta lái xe đến vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Quyền Đế Sâm mở cửa cho bọn họ, hai người đàn ông ngồi trong phòng khách nói chuyện, Cố Vãn Vãn sốt ruột đi lên tầng thăm Cố Thiên Du.
Cố Vãn Vãn bế đứa bé trong lòng, hôn rồi lại hôn: "Sơ Sơ, cảm ơn cậu, nếu không có cậu, tớ cũng không biết phải làm thế nào?"
"Vãn Vãn, đây là kế hoãn binh, sau này rồi bố mẹ cậu sẽ biết!" Mặc Sơ nhìn cô ấy: "Cậu phải ngả bài với bọn họ!"
Cố Vãn Vãn gật đầu: "Tớ cũng hiểu, nhưng mà bây giờ tớ không dám nói! Mẹ tôi chắc chắn sẽ đánh chết tôi!"
"Thoạt nhìn trông mẹ cậu xinh đẹp hào phóng, mẹ cậu có hung như thế á?" Mặc Sơ tò mò.
"Bà ấy hung lắm!" Cố Vãn Vãn nói: "Lúc tôi ở nhà, thì lúc nào cũng quản tôi, nếu không thì tại sao tôi phải ra nước ngoài?"
Mặc Sơ nói: "Tôi sẽ chăm sóc đứa bé cho cậu trước, dù sao công ty cũng đang trong kỳ nghỉ, hai cục cưng nhà tôi cũng lớn rồi! Không cần tôi tốn nhiều công nữa."
Mặc Sơ nói: "Tôi sẽ chăm sóc đứa bé cho cậu trước, dù sao công ty cũng đang trong kỳ nghỉ, hai cục cưng nhà tôi cũng lớn rồi! Không cần tôi tốn nhiều công nữa."
Dưới tầng, trong phòng khách.
Ánh mắt của Cố Trạch Dã có hơi nghiêm trọng, làm gì có chuyện anh ta không nghe ra, Tần Tinh không thích Cố Vãn Vãn ở cùng với anh ta!
Tần Tinh không thích thân phận của anh ta, bởi vì anh ta là con trai của người nào đó!
Nếu bây giờ anh ta ngả bài, thì e là năm nay không thể ăn tết được nữa rồi!
Quyền Đế Sâm pha trà, anh thấy Cố Trạch Dã không vui, anh còn trêu Cố Trạch Dã một câu: "Cho làm con gái nuôi của tôi là được rồi!"
Cố Trạch Dã suýt thì muốn lật bàn!
Hai người trông thấy Cố Vãn Vãn và Mặc Sơ đang đi xuống lầu.
Cố Vãn Vãn ôm Cố Thiên Du đi tới bên cạnh Cố Trạch Dã: "Thiên Du, cho cậu con ôm nào, con biết là cậu nhớ con lắm đấy!"
Cố Trạch Dã đón lấy, anh ta cúi đầu, thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thiên Du: "Thiên Du, cháu phải nghe lời cô chú! Qua mấy hôm nữa chúng ta lại đón cháu về!"
Cố Trạch Dã đón lấy, anh ta cúi đầu, thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thiên Du: "Thiên Du, cháu phải nghe lời cô chú! Qua mấy hôm nữa chúng ta lại đón cháu về!"
Mặc Sơ ngồi bên cạnh Quyền Đế Sâm, nhìn Cố Trạch Dã và Cố Vãn Vãn với cả Cố Thiên Du, cô nhìn thấy cảnh tương thân tương ái của ba người họ Cố này, trong lòng cô cũng cảm thấy ấm áp.
Đã khuya lắm rồi, Cố Thiên Du đã ngủ rồi.
Cố Vãn Vãn vẫn không nỡ đi, Cố Trạch Dã vươn tay ta kéo cô ấy: "Vãn Vãn, chúng ta phải đi rồi!"
"Anh, em không nỡ đi..." Cố Vãn Vãn rưng rưng nước mắt.
Cố Trạch Dã cũng cảm thấy không nỡ đi, anh ta nắm chặt tay của Cố Vãn Vãn: "Sáng mai anh lại đưa em tới thăm con! Ngày mai em cứ nói là em phải đi làm ở chỗ anh, em có thời gian một ngày được ở chung với con."
"Anh, anh tốt với em quá!" Cố Vãn Vãn vừa nghe thấy vậy, cô ấy vui lắm.
Cố Trạch Dã yêu thương xoa đầu cô ấy: "Đi thôi."
"Vâng!" Cô ấy lên xe của Cố Trạch Dã.
Sau khi hai người đi, Mặc Sơ nhìn đứa bé đang nằm trong giường của em bé, khuôn mặt thật là giống với Cố Vãn Vãn!
Quyền Đế Sâm vươn tay ra, ôm em cô: "Sơ Nhi, nên đi ngủ rồi!"
"Vâng!" Mặc Sơ quay người lại, vươn tay ôm cổ anh.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, chưa bao giờ cô dám tưởng tượng, quan hệ giữa mấy người bọn họ lại như thế này!
Cô cũng không ngờ, mấy người bọn họ có thể chung sống hòa bình như thế này!
...
Sau khi Cố Vãn Vãn và Cố Trạch Dã về nhà họ Cố, cô ấy liền mong chờ vào ngày mai để đi gặp con.
Cô ấy nói chuyện vài câu với bố mẹ rồi liền đi tắm.
Cô ấy cởi quần áo, khi đang định mở nước thì điện thoại di động của cô ấy reo lên.
Cố Vãn Vãn cầm điện thoại đi vào phòng tắm, thì nhìn thấy là anh trai cô ấy gọi điện tới.
Cố Trạch Dã: "Ngủ chưa?"
Cố Vãn Vãn: "Tắm."
Cố Trạch Dã nhìn hai chữ trong điện thoại, trong lúc nhất thời anh ta còn không biết phải nói cái gì nữa!
Anh ta lo Cố Vãn Vãn nhớ Cố Thiên Du, vậy nên anh ta mới hỏi cô một tiếng.
Cô thành thật nói cho anh ta biết, cô đang làm gì!
Trong đầu Cố Trạch Dã hiện lên dáng người xinh đẹp của cô, làn da mềm mịn, bờ vai mảnh khảnh, no đủ trắng tuyết, eo nhỏ mềm mại, hai chân thon dài...
Giờ phút này, thế mà anh ta lại cảm thấy khí huyết dâng lên.
Cuối cùng anh ta đánh một hàng chữ: "Nghỉ ngơi sớm."
Cố Vãn Vãn trả lời tin nhắn của anh ta: "Em tắm xong rồi nói chuyện với anh!"
Cố Trạch Dã cũng đi tắm, nhưng mà, anh ta tiếp tục hành trình tắm nước lạnh.
Trước đây, khi hai người bọn họ ở chung, anh ta đều không có thể hiện ra tình yêu.
Bây giờ, còn có bố mẹ Cố Thị ở đây, anh ta càng không được có một chút sai sót nào.
Sau khi Cố Vãn Vãn tắm xong, cô ấy đi vào phòng.
Cô ấy nằm trên giường, cầm điện thoại xem.
Cô ấy gửi tin nhắn cho Cố Trạch Dã.
Cố Vãn Vãn: "Anh, sao em lại có cảm giác đang làm kẻ trộm nhỉ?"
Cố Trạch Dã bất lực cười khổ một tiếng, cô ấy làm kẻ trộm, anh ta còn cảm giác làm kẻ trộm hai tầng đây này!
Cố Trạch Dã: "Vãn Vãn, có bao giờ em nghĩ là, anh sẽ nói thật với bố mẹ về chuyện này chưa?"
Cố Vãn Vãn: "Không được! Mẹ em sẽ đánh chết em mất! Chắc chắn bà ấy sẽ không nhận em nữa!
Cố Trạch Dã: "Có anh bảo vệ em, không sợ!"
Trong lòng Cố Vãn Vãn cảm thấy ấm áp, cô ấy lại gửi một tin nhắn nữa qua: "Hôm nay mẹ bảo, anh sẽ cưới vợ sinh con, bảo em đừng thân mật với anh như này nữa! Anh sẽ có gia đình của mình, anh cũng không thể thương em suốt đời được!"
Trong lòng Cố Trạch Dã thì lại là một trận lạnh lẽo.
Anh ta biết, Tần Tinh không thích anh ta, bây giờ bà ta cũng không cho Cố Vãn Vãn thân cận với anh.
Ánh mắt của Cố Trạch Dã tối lại, anh ta nhắn: "Cả đời này, anh không cần bất kỳ người phụ nữ nào hết, anh chỉ thương một mình Vãn Vãn!"
Sau khi gửi tin nhắn này xong, anh ta lại cảm thấy đây là tin nhắn bày tỏ, anh ta thật sự lo lắng Cố Vãn Vãn sẽ có ý kiến với câu nói này.
Nào ngờ, Cố Vãn Vãn còn gọi điện tới.
Khi Cố Trạch Dã nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị tên của Cố Vãn Vãn, anh ta bắt máy.
Cố Vãn Vãn đang cười: "Anh, đời này người đàn ông mà em yêu nhất chính là anh đấy!"
Tình thân mà cô ấy nói, đương nhiên là trên thế giới không có người nào tốt với cô ấy như Cố Trạch Dã.
Cố Trạch Dã thì lại trầm mặc, nếu cô ấy biết, anh ta có tình cảm nam nữ với cô ấy, liệu cô ấy có còn nói với anh ta như thế nữa hay không?
"Vãn Vãn, em không ngủ được à?" Cố Trạch Dã nhẹ giọng gọi cô ấy.
"Ừm..." Cố Vãn Vãn đang gối đầu: "Lần đầu xa Thiên Du, em thấy lòng mình cứ trống trải..."
Cố Trạch Dã nói: "Yên tâm đi, Mặc Sơ có kinh nghiệm chăm sóc con cái, Thiên Du sẽ rất tốt!"
"Tất nhiên lầ em tin tưởng Sơ Sơ, chẳng qua là em nhớ Thiên Du." Cố Vãn Vãn khẽ thở dài một tiếng: "Anh, anh cũng đi ngủ sớm đi nhé!"
"Được, Vãn Vãn, ngủ ngon!" Cố Trạch Dã dịu dàng nói.
Sáng sớm hôm sau.
Cố Vãn Vãn dậy rất sớm, cô ấy nhìn sữa của mình đủ như này lại phải vắt đi, cô ấy trướng lắm, đây vốn là lương thực của Cố Thiên Du, bây giờ lại bỏ vào bồn rửa tay.
Cô ấy đi ra khỏi phòng: "Bố, mẹ, hôm nay con không ở cùng hai người nữa, bên chỗ anh trai nhiều việc, con đi làm đây."
Tần Tinh nhìn cô ấy một cái: "Không phải con thích làm nhà thiết kế sao?"
Cố Vãn Vãn nói: "Con còn trẻ, cái gì cũng làm một ít, sẽ có trợ giúp rất lớn cho bản thân!"
"Đi đi!" Cố Hiên Ưng thì lại rất ủng hộ công việc của cô ấy.
Sau khi Cố Vãn Vãn và Cố Trạch Dã đi ra khỏi nhà, Cố Trạch Dã lái xe đưa Cố Vãn Vãn tới biệt thự ở vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Quyền Đế Sâm đã đi làm rồi, Mặc Sơ mở cửa cho bọn họ.
Cố Vãn Vãn chưa nhìn thấy Cố Thiên Du một đêm, giờ phút này cô ấy nhìn thấy cô bé, cô ấy vui lắm!
"Cục cưng, con có nhớ mami không?" Cố Vãn Vãn vừa gặp cô bé đã hôn không ngừng.
Mặc Sơ nhìn cô ấy, cô nở nụ cười.
Cố Vãn Vãn cho Cố Thiên Du uống sữa mẹ, đứa bé chép miệng, vô cùng thỏa mãn.
"Sơ Sơ, liệu Thiên Du có quấy rầy các cậu không?" Cố Vãn Vãn nhìn Mặc Sơ một cái.
Mặc Sơ lắc đầu: "Không đâu, Thiên Du rất ngoan! Buổi tối lúc con bé đói, tớ sẽ thay tã cho con bé không bị ẩm ướt, rồi sau khi cho con bé uống sữa bột, con bé lại ngoan ngoãn đi ngủ luôn."
"Thật ra, buổi tối rất ít khi tôi làm việc này, toàn là anh trai tôi làm." Cố Vãn Vãn mỉm cười nói.
Mặc Sơ gật đầu: "Trạch Dã đúng là một người anh tốt!"
"Đúng vậy!" Cố Vãn Vãn cũng rất tán thành: "Tôi tới đây, còn là anh trai tôi yểm trợ đấy! Bây giờ tôi nghĩ, tôi thật giống như là đánh du kích vậy á!
Mặc Sơ bật cười: "Nhưng mà, đợi đến khi Thiên Du lớn hơn một chút nữa, ngọt ngào gọi ông ngoại bà ngoại, có khi mẹ cậu cũng tiêu tan cơn giận rồi đấy! Đừng lo lắng quá."
"Bây giờ tôi cũng không nghĩ dài lâu nữa!" Cố Vãn Vãn nói: "Qua Tết, tôi cũng làm việc ở trong thành phố S, tôi bảo anh tôi tìm công việc nhà thiết kế cho tôi làm! Tôi đã là một người mẹ rồi, tôi phải có sự nghiệp của mình! Mặc dù anh trai tôi rất thương yêu tôi, tôi cũng phải cố gắng phấn đấu!"
"Bây giờ tôi cũng không nghĩ dài lâu nữa!" Cố Vãn Vãn nói: "Qua Tết, tôi cũng làm việc ở trong thành phố S, tôi bảo anh tôi tìm công việc nhà thiết kế cho tôi làm! Tôi đã là một người mẹ rồi, tôi phải có sự nghiệp của mình! Mặc dù anh trai tôi rất thương yêu tôi, tôi cũng phải cố gắng phấn đấu!"
"Tôi cũng đồng ý." Mặc Sơ vỗ vai cô ấy: "Cố lên!"
Mặc Sơ và Cố Vãn Vãn nói chuyện một lúc, sau đó cô đi làm.
Sau khi Mặc Sơ đến công ty, gần đến tết, người kết hôn cũng đặc biệt nhiều, cô cũng rất là bận rộn.
Tiểu Mễ vừa trông thấy cô tới: "Chị Mặc, chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng!" Mặc Sơ gật đầu: "Pha cho tôi một cốc cà phê!"
Tiểu Mễ pha cà phê xong thì đi vào: "Chị Mặc, xem vành mắt chị đen kìa, có phải tối qua tổng giám đốc Quyền lợi hại quá không?"
"Dám trêu cấp trên rồi à?" Mạc Sơ hỉ nộ khó phân biệt, cô hừ một tiếng: "Không muốn làm nữa có phải không?"
Tiểu Mễ lập tức thè lưỡi: "Em không dám đâu! Em hy vọng tổng giám đốc thương chị Mặc nhiều hơn! Em thấy trong tiểu thuyết người ta viết, đàn ông thương phụ nữ, chính là làm cho cô ấy thoải mái ở trên giường đấy!"
"Tiểu thuyết và hiện thực cuộc sống là hai chuyện khác nhau!" Mặc Sơ uống một ngụm cà phê, tối qua cô chăm sóc Cố Thiên Du.
Cô không chờ Cố Thiên Du khóc nháo, đã dậy thay tã với cho con bé uống sữa rồi.
Mặc Sơ không muốn đứa bé làm ồn đến Quyền Đế Sâm, dù sao thì dạo này anh rất bận, cần phải nghỉ ngơi.