Nói xong, cô ấy quay người rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Sau đó, ba người bọn họ biến mất ở cửa.
Lệ Nghiêm đứng im ở cửa, bóng lưng cô đơn đến vậy.
Anh ta cũng là kẻ ngốc nhất trên đời, sự việc không nên phát triển đến bước đường không thể vãn hồi, mới biết mình đã sai nát bét.
Sao anh ta lại ngu xuẩn như vậy, không phân biệt rõ tình anh em là gì, tình yêu nam nữ là gì.
Anh ta quan tâm Thư Hân, nhưng người mà anh ta yêu nhất vẫn là Cố Yên.
Bạch Thư Hân nhìn thấy cảnh này, trái tim hung hăng thắt lại.
Đáng ra cô ấy phải giống như Cố Yên, tác thành cho anh ta, hào phóng buông tay.
Như thế thì mình vẫn có thể giữ lại một ít tôn nghiêm.
Nhưng mà, cô ta lại không kìm lòng được mà muốn.
Cố Yên đã rời bỏ anh ta rồi, mãi mãi không cần anh ta nữa, cô ấy phải ở bên cạnh Lệ Nghiêm, nếu không anh ta sẽ vượt qua thế nào được đây?
Cố Yên không cần, cô ấy cần.
Cô ấy đã muốn rất nhiều năm rồi!
"Lệ Nghiêm..."
Cô ấy đẩy xe lăn lên đằng trước, kéo ống tay áo của anh ta, Lệ Nghiêm mới quay đầu lại nhìn.
"Em khó chịu... anh đưa em đến bệnh viện được không? Em nghĩ, em phải ở mấy ngày."
"Được."
Lệ Nghiêm không có từ chối, đẩy cô ấy đi.
...
Ba người nhóm Hứa Minh Tâm ngồi trên xe, bầu không khí trong xe rất áp lực, áp lực đến nỗi cô không thở nổi.
Cô không nhịn được phá vỡ sự im lặng, cô nói: "Cái đó... buổi trưa ăn gì đây? Tôi hơi đói rồi."
"..."
Không ai trả lời mình.
"Thế... bây giờ phải về nhà à?" Cô tiếp tục yếu ớt hỏi.
"..."
Vẫn không ai đáp lại.
Hai anh em ngồi ở đằng trước, trên người đều bao phủ hơi thở âm u, dọa cô không dám cả thở mạnh.
Cô đói rồi, cô rất muốn ăn ít đồ ăn ngon, có thể đừng trầm trọng như này nữa được không, làm trông có vẻ rất đáng sợ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chiếc xe vững vàng dừng ở cửa trung tâm thương mại.
"Ơ? Bây giờ làm gì?"
"Ăn cơm."
Hai anh em đồng thanh nói.
Hứa Minh Tâm liền buồn bực, thế vừa nãy lúc cô hỏi, tại sao hai người này đều không trả lời?
Bọn họ tìm được một nhà hàng, sau đó gọi vài món.
Khẩu vị của hai người không tốt lắm, Hứa Minh Tâm ăn cơm cũng hơi sợ sợ.
Cho dù vui vẻ hay là buồn bã, sự thèm ăn của cô vĩnh viễn không thay đổi.
Bởi vì... sẽ đói.
Cảm giác bụng đói rất không dễ chịu.
Cô vùi đầu ăn cơm, gắp đồ ăn cũng dè dặt, sợ mình ăn nhiều, sẽ chọc hai người tức giận.
Không biết tại sao, Cố Yên cũng bắt đầu ăn ngấu nghiến.
"Anh, nhà hàng này rất được, sau này cứ tới đây ăn cơm nhé, vệ sinh sạch sẽ, rất tốt."
"Ừ, nếu thích thì em ăn nhiều vào."
"Ừ ừ, lần sau chúng ta vẫn tới đây nhé! Cái đó, cậu ba Cố, tôi có thể gọi một phần cá hầm không? Bỗng nhiên tôi rất muốn ăn..."
Cố Gia Huy vốn đang có tâm trạng kìm nén, nhưng Cố Yên có ý thả lỏng, giả bộ không sao, anh cũng làm ra vẻ phối hợp một chút.
Nhưng mà não Hứa Minh Tâm ít nếp nhăn, không biết Cố Yên đang vui thật, hay đang giả vờ.
Cô chính là sinh vật đơn bào, ăn ăn uống uống ngủ ngủ, rất dễ thỏa mãn.
"Được."
Cố Gia Huy bất đắc dĩ nói, ánh mắt tràn ngập cưng chiều.
Cố Yên nhìn, tim hơi đau.
Cô ấy tưởng là mình cũng có thể chờ đến cái ngày như thế, yên ổn ở bên cạnh Lệ Nghiêm.
Nhưng giờ lại biến thành cái dạng này.
Thôi vậy, cũng không có gì hay mà lưu luyến.
Chỉ có điều...
Cô ấy không thể khiến bọn họ lo lắng cho mình thêm nữa, cô ấy đã hai mươi sáu tuổi rồi, không phải đang ở thời niên thiếu không biết gì nữa. Chia tay, còn muốn khóc đến chết đi sống lại, nghĩ không thoáng gì gì đó.
Tội gì cô ấy phải tự làm khó mình, cô ấy sẽ gặp được người tốt hơn, người mà tốt hơn Lệ Nghiêm gấp ngàn vạn lần.
Lệ Nghiêm... không phải chồng của cô ấy, cô ấy phải chỉnh đốn tư tưởng thật tốt, chờ xuất phát, tiếp tục tìm một trạm kế tiếp.
"Anh, em muốn ăn thịt nướng!"
"Tôi cũng muốn! Thịt ba chỉ ăn với rau xà lách, siêu ngon luôn!"
"Hay là, lần sau ba chúng ta đi ăn xiên nướng Thành Đô đi!" Cố Yên hưng phấn nói.
"Ừ ừ, tôi còn muốn ăn gả nồi đất nữa!"
"Được được, lần tới chúng ta đi ăn cá nướng nữa nhé!"
Hai cô nhóc càng nói càng hăng, còn Cố Gia Huy thì tỏ vẻ rất mù mịt, gà nồi đất... là gà gì?"
Bọn họ ăn cơm xong, thì lại cùng nhau đi dạo phố.
Cố Yên cứ như thể nhoáng cái đã biến thành một người vui vẻ vậy, cô ấy đã mua rất nhiều quần áo mới, cô ấy bảo là vứt hết quần áo cũ trước kia đi.
Với cả váy cưới kết hôn, nhẫn cưới, cùng với những món qua thủ công chưa tặng đi kia nữa...
Toàn bộ đốt hết!
Hứa Minh Tâm nghe vậy, cô hơi xót.
Đó toàn là tiền, là bạch trắng a!
"Hay là, bán hàng từ thiện đi? Sau đó tiền bán hàng từ thiện thì mình quyên góp cho người nghèo khó, cứu tế cứu tế."
"Ý kiến này cũng hay, anh giúp anh sắp xếp một chút, chung quy là phải làm một ít đóng góp cho xã hội này, tốt xấu gì em cũng là dân lành mà."
"Ay... nếu mà tôi trước đây, tôi sẽ mặt dày bảo cô hãy cứu tế cứu tế tôi, nhưng mà tôi... hình như bây giờ tôi không có tư cách nói câu này."
"Cô là phú bà tiêu chuẩn, nói câu này có thích hợp không?"
"Vậy sao? Có thể là tôi nghèo quen rồi, lạm phát tôi cũng không lạm phát được."
Cố Yên mở ra hình thức càn quét lớn, Cố Gia Huy cam tâm tình nguyện làm người phục vụ.
Cố Gia Huy đã xách lên xe một đống, rồi lại nhanh chóng chất đống thứ hai, Cố Gia Huy chịu mệt chịu nhọc tiếp tục chuyển vào.
Lúc bọn họ đang chờ Cố Gia Huy, thì nhàm chán nhìn cửa hàng xung quanh.
Tầng này chủ yếu là quần áo mẹ và bé.
Cố Gia Huy nhìn thấy rất nhiều quần áo sơ sinh và mũ nhỏ đáng yêu, cô cảm thấy khó mà tin được, em bé vừa sinh ra lại nhỏ như vậy, mặc vào, rồi dần dần lớn lên.
"Nếu cô mà lớn tuổi hơn một chút, cũng có thể mua những cái này, tôi tin là rất nhanh sẽ có cục cưng nhỏ."
"Nhưng mà... đau lắm!"
"Cái gì đau lắm?"
"Chính là... cái đó đó... đau như vậy, sao mà chịu được nhỉ?" Cố Gia Huy tò mò hỏi.
"Khụ khụ..."
Cố Yên bị cái vấn đề thình lình lòi ra này dọa.
Hứa Minh Tâm vội vàng vuốt lưng cho cô ấy, cô nói: "Cô sao vậy?"
"Cô... sao cô biết là đau, lẽ nào cô và anh tôi đã..."
"Không có không có, chỉ là.... thử một chút thôi, đã đau lắm rồi. Tôi không chịu được, một cước đạp anh ấy xuống giường."
"Ách..."
Cố Yên có chút dở khóc dở cười, ai có thể lái xe vô tội như vậy? Cũng chỉ có Hứa Minh Tâm thôi.
Cái này hoàn toàn không phải là xe đi ở nhà trẻ, cái gậy này quá mạnh.
Anh trai đáng thương của cô ấy, con đường chiều vợ này e là không dễ đi nha!
"Hai người còn làm cái gì rồi?"
"Không có a, tối qua... suýt thì xúc động, nhưng đã kịp thời ngăn lại. Yên Yên, có phải là tôi có bệnh không? Tại sao tôi và trên mạng nói lại khác nhau vậy?"
"Cơ thể của mỗi người là khác nhau, có người lần đầu tiên sẽ không cảm thấy đau lắm, nhưng có người lại cảm thấy đau vô cùng. Cô là bình thường, cho nên cô thoải mái đi. Chỉ là anh trai đáng thương của tôi, vẫn phải tiếp tục chịu đựng!"
"Ay... tôi cũng không biết phải làm thế nào. Tôi còn không biết làm sao lại đánh lộn ở trên giường cơ!"
"Muốn biết không?" Cố Yên nói như tên trộm.