Cô ấy ôm mình, khiến cho mạch suy nghĩ của anh ta nhoáng cái trở về nhiều năm trước.
Em ấy vẫn rất nhỏ, vây quanh mình gọi anh trai dài anh trai ngắn.
Khi đó, thật sự rất hạnh phúc.
"Lệ Nghiêm, hình như em vẫn chưa nói xin lỗi với anh. Những năm này, anh vẫn luôn dung túng cho cái tính tình của em, em toàn không tốt với anh, nhưng anh vẫn bao dung em. Sau này... em sẽ không hồ nháo nữa."
"Thư Hân, xem ra em đã trưởng thành thật rồi, thế mà em lại nói với anh những lời này."
"Lệ Nghiêm, anh nhất định phải hạnh phúc, biết chưa?"
Bạch Thư Hân dùng hết dũng khí của mình nói.
Lời này, chạm vào đáy lòng.
"Được."
Anh ta nặng nề trả lời một câu.
Bạch Thư Hân quyết tâm, đẩy lồng ngực ấm áp của anh ta ra.
Nơi đó không thuộc về mình, cô ấy không thể tiếp tục lưu luyến nữa.
Sau đó Lệ Nghiêm đóng cửa, Cố Yên quan sát vẻ mặt của anh ta, hình như anh ta không vui.
Cô ấy chủ động tiến lên, khoác lên cánh tay của anh ta, mặc dù Lệ Nghiêm hơi không thích, nhưng cũng không đẩy ra.
"Hình như anh không vui."
"Thư Hân đã quen tùy hứng, anh cũng quen nuông chiều cái tính xấu của con bé. Đột nhiên... con bé trở nên ngoan ngoãn nghe lời, trái lại anh có chút không quen."
Lệ Nghiêm chua xót nói.
"Mặc dù anh em anh là anh em ruột, nhưng anh có cuộc đời của anh, cô ấy cũng có cuộc đời của cô ấy. Cô ấy không cần anh luôn luôn dung túng cô ấy, cô ấy sẽ gặp được người nuông chiều cô ấy cả đời."
Lệ Nghiêm nghe thấy câu này, trái tim giống như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Sau này cô ấy sẽ gặp được người cưng chiều cô ấy cả đời.
Anh ta không biết người nào mới có thể xứng với Thư Hân.
"Anh không yên tâm..."
"Haiz, anh thật là lo lắng không đâu, bây giờ em gái anh không phải là vấn đề, bây giờ điều quan trọng là em và anh. Anh có thể chưa cưới em vào lúc này, nhưng em muốn đính hôn trước." "Lệ Nghiêm, anh biết mà, em và anh là duyên trời định, không ai phù hợp với anh hơn em. Em hiểu tính tình và sở thích của anh, mặc kệ là công việc hay cuộc sống, em đều phù hợp để bầu bạn bên cạnh anh. Em là một cô gái, không biết xấu hổ không biết ngượng đi theo sau anh, em đã đi theo anh bốn năm đại học, thi đỗ nghiên cứu sinh ba năm, sau đó lại đi bộ đội..."
"Lẽ nào anh... không nên cho em một công đạo sao?"
Những năm này cô ấy một mực không yêu cầu Lệ Nghiêm cái gì, một lòng lặng lẽ trả giá mà không yêu cầu hồi báo.
Cô ấy vốn không định thúc ép anh ta, trong lòng cô ấy vẫn đang lặng lẽ chờ đợi, những lời này không nên nói ra từ miệng cô ấy, mà phải là chính mồm Lệ Nghiêm nói ra.
Nhưng mà lần này trở về cô ấy hơi bất an, không biết tại sao.
Lại cộng thêm Cố Gia Huy đề nghị một chút, muốn cho hai người xác định trước.
Cô ấy liền nảy ra suy nghĩ như này.
Cô ấy có thể không cần mặt mũi không cần thể diện, có thể chủ động trong mọi chuyện, chỉ cần anh ta bằng lòng gật đầu là được.
Tất cả những chuyện Cố Yên làm vì anh ta anh ta đều nhìn thấy, cũng đặt vào lòng từng chút một.
Cố Yên thích mình, không phải anh ta không biết.
Cô ấy cũng không tạo áp lực cho mình, bây giờ cô bất ngờ nói ra, anh ta nghĩ... thân là đàn ông, cũng nên cho cô ấy một công đạo.
"Cuối tuần, đi cùng anh tới nhà chú, chú muốn gặp em."
Cố Yên nghe thấy vậy, trong lòng mừng như điên, kích động ôm chặt Lệ Nghiêm.
Lệ Nghiêm cứng ngắc trong phút chốc, sau đó mỉm cười, tuy trong lòng tắc nghẽn, nhưng lại có một tia vui mừng.
Cảnh này, bị Bạch Thư Hân ở trên lầu thu hết vào mắt.
Móng tay bấm sâu vào trong thịt, máu tươi chảy ra theo khe hở.
Cô ấy đau đớn như ruột gan đứt từng khúc, nhưng lại không có chỗ để nói.
Phần tình cảm này, chỉ có thể chôn sâu vào tim, mặc nó hư thối.
Cô ấy nên chúc phúc, chỉ là... cô ấy không biết mình có làm được không, đối với cô ấy mà nói thì điều này thật sự là quá tàn nhẫn.
Đối với cô ấy, Lệ Nghiêm là ngọn gió vô tình.
Nhưng lại... cô đơn dẫn dòng thác núi.
...
Cố Yên về đến biệt thự, cô ấy nói tin này cho Cố Gia Huy biết, Cố Gia Huy cũng tạm yên tâm.
"Anh phải nói cho Lệ Nghiêm biết để cậu ta đối xử tốt với em, nếu cậu ta dám bắt nạt em thì đừng trách anh không niệm tình bạn bè."
Cố Gia Huy đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Lệ Nghiêm, nhưng lại bị Cố Yên ngăn lại.
Cố Yên hơi đỏ mặt, bụm mặt nói: "Anh đừng dọa anh ấy chạy đi mất, khó khăn lắm em mới đợi được đến ngày này. Không được, em phải đi hỏi bố, xem xem cuối tuần em phải mang cái gì qua."
"Cái này còn chưa quyết định đâu, chẳng qua là ăn một bữa cơm thôi mà em đã hưng phấn như vậy hả?"
"Tất nhiên! Đợi sang nhà chú anh ấy, sau đó em dẫn Lệ Nghiêm về, cả nhà chúng ta ăn một bữa cơm."
"Bố không thích Lệ Nghiêm, mấy năm nay em vì cậu ta mà bỏ ra nhiều như vậy, trong lòng bố đã có oán hận từ lâu đấy."
"Thế thì sao? Người đàn ông này là người mà em tự chọn. Cho dù thiên hoàng lão tử có tới, em cũng phải gả!"
Nhưng mà Cố Yên không ngờ, người tới không phải là thiên hoàng lão tử, mà là người mà anh ta thân nhất.
Cố Yên đang định đi thì lại bị Cố Gia Huy gọi lại.
"Yên Yên, em cũng là con gái, em có thể phân tích giúp anh không?" Cố Gia Huy mặt cau mày có nói.
"Về chị dâu tương lai à?"
"Ừ." Cố Gia Huy yên lặng thở dài, cũng chỉ có cô nhóc này, mới có thể giày vò mình ra nông nỗi này: "Từ sau khi nhà họ Ngôn nhận cô ấy là con gái nuôi, nhân duyên của Minh Tâm trở nên tốt lắm, không ít nam sinh theo đuổi Minh Tâm. Trên bàn của cô ấy luôn có bữa sáng, thư tình, hoa hồng..."
"Anh, có phải anh lại xếp cơ sở ngầm vào rồi đúng không? Anh vậy là theo dõi, nhìn trộm việc riêng tư, anh không có đạo đức! Sao anh giống bố em thế, trước đây ông ấy giám thị em, đút lót hết cả bạn bè thầy cô của em. Bây giờ thì hay rồi, di truyền cho anh, anh giám thị bà xã anh!"
Cố Yên khịt mũi coi thường.
Cố Gia Huy cũng cảm thấy rất xấu hổ, mình đã lớn đầu rồi, lại đi làm cái chuyện vô đạo đức như vậy.
Hết cách rồi, chính bởi vì anh đây lớn đầu rồi, mới cần phải đề phòng cô dâu bị người ta cướp đi mất!
"Cái này không phải trọng điểm!"
Cố Gia Huy mặt âm trầm, xấu hổ nói.
"Cắt, anh tiếp tục."
"Mặc dù Minh Tâm nhận thức rất kém về phương diện này, những món đồ này đều không có nhận, nhưng mà anh vẫn hơi lo lắng."
"Anh sợ chị dâu di tình biệt niệm hả?"
"Không đến mức đấy, anh muốn làm cho cô ấy càng hiểu sâu sắc hơn nữa về tình cảm của mình, để cô ấy một lòng với anh."
"Thế à... anh thử nhìn chăm chú vào cô ấy mười giây, tâm lý học chứng minh đó, nam nữ thích nhau nhìn nhau mười giây, thì sẽ sinh ra phản ứng hóa học, hooc mon trong cơ thể tăng lên. Nếu như, Hứa Minh Tâm thẹn thùn, anh liền thành công."
"Nếu cô ấy không thẹn thùng thì sao?"
"Vậy có thể là cô ấy thật sự thiếu tinh tường, nhớ là phải dùng ánh mắt rất sâu sắc!"
Cố Gia Huy nghe vậy thì hít thở sâu một hơi, thành bại ở ngay cái hành động này thôi.
Anh làm xong việc, từ thư phòng đi ra.
Hứa Minh Tâm đang ở phòng bếp, cô thuận miệng nhắc một câu, cô rất muốn ăn takoyaki, không ngờ đầu bếp nữ liền nấu cho cô luôn.
Phủ tương với sốt sa lát lên takoyaki, quá hoàn mỹ.
Cô ăn từng ngụm từng ngụm, ăn đến vui vẻ.
Còn một cái cuối cùng, cô còn hơi lưu luyến nữa.
Đầu bếp nữ nói: "Nếu cô chủ thích, ngày mai tôi bảo người mang thêm nhiều mực tới đây."
"Được được được!"
Hứa Minh Tâm gật đầu lia lịa, vừa khéo cô nghe thấy Cố Gia Huy gọi mình.
"Anh gọi tôi à?"
"Ừ, tới đây."
Anh vẫy tay, đợi cô đến gần, thuận thế kéo cô vào lòng, sau đó cẩn thận nhìn thẳng vào mắt cô.
Đôi mắt chuyên chú, bên trong cất giấu dịu dàng quyến luyến.
Trái tim Hứa Minh Tâm lộp bộp một chút.
Mười giây qua đi, Hứa Minh Tâm dè dặt đưa một viên takoyaki qua. "Anh... anh muốn ăn không?"