"Anh cứ phải không thú vị như thế à?" Bạch Thư Hân nhíu mày, buồn bực nói.
"Lần sau, nếu không uống được rượu thì đừng uống nhiều như vậy. Anh là anh em, cho nên sẽ không làm gì em, nhưng nếu là người ngoài, anh không dám bảo đảm."
"Im miệng, em không cần anh dạy em!" Bạch Thư Hân tức giận.
Lệ Nghiêm nghe vậy thì mím cánh môi mỏng, không có nói tiếp nữa.
Đối với cô em này, anh luôn luôn chiều theo.
Trong bóng đêm, bầu không khí trong xe yên tĩnh đáng sợ.
...
Hứa Minh Tâm đi phương tiện công cộng về nhà, Cố Gia Huy vẫn đang bận làm việc.
Quả nhiên, lương năm vạn hàng tháng vất vả hơn người khác rất nhiều!
Đợi Cố Gia Huy bận xong, cô nhóc cầm một cốc sữa nóng vào thư phòng cho anh.
Cố Gia Huy vừa giải quyết xong chuyện công việc, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, nhưng nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh của cô, thần kinh mệt mỏi kia lập tức trở nên thư thái.
"Lại đây."
Anh vẫy tay với cô.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy dung mạo anh tuấn hoàn mỹ không tì vết, cô vẫn hơi chưa tiếp nhận được.
Cô hít sâu mấy cái, trong lòng không biết đã mặc niệm bao nhiêu lần: "Ông chú đẹp trai này là vị hôn phu của tôi, không phải mộng cảnh." Thế này cô mới nhận rõ hiện thực.
Cô đi qua, theo bản năng muốn sờ nửa khuôn mặt vốn có vết sẹo của anh.
"Em vẫn chưa thể chấp nhận tôi của hiện tại à?"
Cố Gia Huy mỉm cười, ôm lấy cái eo thon của cô, kéo thân mình mềm mại vào trong ngực.
Nhuyễn ngọc vào lòng, anh có chút tham lam, không nỡ buông ra.
Trong hơi thở đều là mùi hương nhàn nhạt trên người cô, thấm vào ruột gan.
"Anh đột nhiên trở nên đẹp trai, tôi vẫn hơi không quen."
Cô bĩu môi, vẫn còn hơi mất hứng.
"Từ xưa tới nay, người lớn lên xinh đẹp đều không phải kẻ dẽ bắt nạt! Anh xem Tô Đát Kỷ, Triệu Phi Yến, Dương quý phi, vân vân!"
"Tôi là đàn ông!"
"Đàn ông thì càng khó lường! Phụ nữ xinh đẹp là bình thường, đàn ông đẹp trai thật là thiên lý bất dung! Anh vừa mới đẹp trai, dễ dàng trêu hoa ghẹo nguyệt, tôi... tôi còn chưa đến tuổi hợp pháp, tôi lại không buộc được anh!"
Cô sốt ruột nói.
Cố Gia Huy nghe vậy thì dở khóc dở cười.
Người phụ nữ khác đều mong ban trai mình cao to đẹp trai, nhưng cô thì khen ngược, mốn anh càng xấu càng an toàn.
"Em đang ghen à?"
"Còn lâu."
Cô nhỏ giọng nói thầm.
"Nhóc con, nếu tôi không chỉ trở nên đẹp trai, tôi còn đột ngột trở nên giàu có, em sẽ thế nào?"
"Cao phú soái danh xứng với thực hả?"
"Ừm, em sẽ thế nào?" Cố Gia Huy hứng thú hỏi.
"Thế thì phải xem anh nhiều tiền cỡ nào!"
"Ngày mai em sẽ biết."
Trưa hôm sau, Hứa Minh Tâm đang ăn cơm với Bạch Thư Hân. Tối qua cô ấy say rượu đau đầu cả đêm, Lệ Nghiêm đã xin nghỉ giúp cô.
Thế là cô ngủ đến trưa ở ký túc, bây giờ mới dậy đi ăn chút chút gì đó.
Ti vi treo tường của canteen đang mở chương trình thời sự, vừa khéo liên quan đến tập đoàn J.C.
"Thân phận của người phụ trách tập đoàn J.C ở hải ngoại vẫn luôn rất thần bí, không ngờ hôm nay nhân viên cấp cao tập đoàn bất ngờ mở cuộc họp báo khẩn. Vị phụ trách thần bí này, lần đầu tiên công khai gặp mặt mọi người."
"Hiện tại, phóng viên đài tôi đã có mặt ở hiện trường buổi họp báo, hiện giờ còn cách thời gian cuộc họp báo còn ba phút, mọi người mỏi mắt mong chờ nhé!"
Rất nhanh, ba phút đã trôi qua, cuộc họp báo chính thức mở màn.
Vậy mà, Hứa Minh Tâm lại nhìn thấy Khương Tuấn và Cố Gia Huy trên ti vi. .
Khương Tuấn mở đường, còn có mấy thành viên lâu năm của hội đồng quản trị đang đi bên cạnh Cố Gia Huy, cuối cùng Cố Gia Huy ngồi vững vàng ở vị trí chính giữa.
Để lộ bảng tên, phía trên viết rõ rành rành mấy chữ: "CEO: Cố Gia Huy."
Hứa Minh Tâm trợn mắt há hốc mồm, Bạch Thư Hân ngồi bên cạnh nắm chặt cánh tay cô.
"Đù mé, vị hôn phu của cậu thật trâu!"
Hứa Minh Tâm vẫn đang ngơ ngác, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không phản ứng kịp.
Phóng viên bắt đầu hỏi kế hoạch phát triển của J.C, vô cùng quan tâm rằng liệu có xung đột nào giữa sự phát triển của J.C và tập đoàn Cố Thị hay không.
Cố Gia Huy cười nhạt nói là sẽ không, nụ cười yết ớt này đủ để mê đảo quần chúng.
Cuối cùng, phóng viên càng quan tâm đến vấn đề tình cảm của Cố Gia Huy hơn.
Micro không ngừng tới gần, phóng viên nhao nhao hỏi: "Anh Cố, trước đây bên ngoài luôn có tin đồn tràn ngập ác ý dành cho anh, không ngờ hiện tại chân tướng bày ra trước mặt, tôi tin là rất nhiều cô gái muốn gả cho anh, anh có thể nói một chút về tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm của anh không?"
"Tôi đã chọn được người rồi, không cần các cô nhọc tâm nữa."
"Vậy, liệu anh có thể tiết lộ thông tin của người kia không? Chúng tôi rất muốn biết, rốt cuộc là cô gái nhà nào ở Kinh Đô có thể bắt được trái tim của tổng giám đốc Cố!"
"Xin lỗi, hiện tại vẫn chưa tiện, sau này tìm được cơ hội thích hợp, tôi sẽ công khai."
Cuộc họp báo rất dài, nhưng đoạn có Cố Gia Huy lại rất ít, anh lên sân khấu rồi rời đi chỉ trong năm phút ngắn ngủi.
Còn lại đều là Khương Tuấn và các thành viên ban giám đốc trả lời thay.
Sau khi Cố Gia Huy rời đi, Bạch Thư Hân gõ vào đầu Hứa Minh Tâm.
"Đây là anh chàng nghèo mà cậu kể lương năm vạn một tháng đấy hả?"
"Năm vạn đã là nhiều rồi." "Con mẹ nó cậu đùa tớ à, năm vạn và năm trăm vạn năm ngàn vạn, thậm chí là năm trăm triệu mà nói, cậu bảo tớ là nhiều thôi hả? Chẳng phải Cố Gia Huy không được yêu thương sao? Sao lắc mình một cái đã có tập đoàn lớn thế này rồi hả? Móa, thế mà anh ta là cấp trên chóp bu của tớ, làm gì mà không chiếu cố tớ nhỉ, tớ xin nghỉ phép một lần, thế mà còn muốn trừ hết tiền chuyên cần của tớ, vô nhân tính!"
"Bạch Thư Hân, có phải tớ đang nằm mơ không, cậu mau đánh tớ đi, tớ thấy dạo gần đây có thể là đầu óc tớ không tốt lắm!"
Bạch Thư Hân nghe vậy, tức giận vỗ lên đầu cô.
Hứa Minh Tâm đau đến nhe răng trợn mắt, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó.
"Bây giờ cậu đã tỉnh hơn chưa?"
"Thư Hân, người trên ti vi vừa nãy là vị hôn phu của tớ à?"
"Hoàn toàn chính xác."
Lúc này, Hứa Minh Tâm mới kịp phản ứng, thì ra những lời anh nói tối qua là cái ý này.
Cố Gia Huy vốn không phải người nghèo, mà là cao phú soái ngầm!
Trong đầu cô hiện ra dáng vẻ quý phu nhân.
Một thân sườn xám, ôm một con chồn, đeo nhẫn vàng nạm ngọc, trên cổ đeo một sợi dây chuyền ngọc trai, sau đó tổ chức nhóm đánh mạt chược.
Có khi còn phải uống một ly rượu vang đỏ, tay cầm điếu thuốc lá.
Nghĩ nghĩ... cũng cảm thấy thật thần kỳ.
Hứa Minh Tâm ngẩn ngơ cả buổi chiều.
Có một loại cảm giác rất không thực tế, cảm giác như đang nằm mơ.
Thầy giáo đang nói gì, cô không nghe thấy một tí nào cả.
Đột nhiên, anh trở nên ưu tú như vậy, còn mình lại vẫn là con tôm nhỏ, cảm giác chênh lệch lớn như vậy, sắp ép cô đến nỗi không thở nổi.
Trước đây, cô nghĩ mình có thể xứng với Cố Gia Huy, chỉ cần anh đối xử tốt với mình, thì có thể không rời không bỏ.
Nhưng hiện tại... cô tự hoài nghi, hận không thể quên luôn đi.
Đàn ông có tiền vào sẽ trở nên đồi bại, càng đừng nói đến người vừa có tiền vừa có khuôn mặt đẹp nữa!
Buổi tối, cô đến quán bar làm thêm như thường lệ, nhưng lòng không yên, đã mấy chén rượu đều rơi xuống vỡ nát trên mặt đất rồi.
Chị Lưu không nhìn nổi nữa, bảo cô về nghỉ ngơi trước, miễn cho cô làm chảy máu ngón tay mình.
Cô vô tri vô giác về nhà, nhưng lại đứng ở cửa không dám vào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đêm hè vẫn còn lạnh, cô lại mặc phong phanh.
Cố Gia Huy tối muộn về nhà, nhìn thấy Hứa Minh Tâm đang lạnh run ngồi xổm ở góc tường, anh vội vàng xuống xe đi đến trước mặt cô, cởi áo khoác của mình xuống rồi khoác lên người cô.
"Sao em lại ở bên ngoài, tại sao không vào trong."
"Tôi sợ." Hứa Minh Tâm khẽ nói, cô có hơi không chống đỡ nổi, cái đầu dựa vào trong ngực anh, lâm vào hôn mê.