Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 321: Cô cưới cậu đi
"Ách..."
Bạch Thư Hân đưa mắt nhìn Ôn Thành, rất là bất đắc dĩ.
Nếu đã tới rồi, vậy thì ở lại vậy, đã tới thì an tâm ở lại.
"Nhưng cô và cậu, cháu chỉ được chọn một để ngủ cùng, cháu chọn ai?"
"Cháu chọn cô."
"Ách..."
Trả lời dứt khoát thế, không do dự một tí nào!
"Vì sao?"
"Bởi vì cháu đã ngủ với cậu rồi, nhưng cháu chưa ngủ với tiểu Bạch bao giờ."
"Lý do rất hùng hồn, thế tối nay chúng ta ngủ với nhau, cậu cháu ngủ ở đâu?"


"Nhà nhiều phòng lắm, cậu tùy tiện giải quyết là được! Cậu ấy là đàn ông, không có gì đáng ngại. Bố Cố nói cho cháu biết, con gái cao quý, đàn ông toàn là người cẩu thả thô lỗ, không cần lo!"
"Bố Cố của cháu giác ngộ tư tưởng rất cao nhỉ."
"Tôi.... tôi cũng rất cao... có được không hả."
Ôn Thành lắp bắp nói.
"Cậu ngốc lại không biết nói chuyện trôi chảy rồi."
Cố Cố bất đắc dĩ nói.
Bạch Thư Hân nghe vậy thì không kìm được nở nụ cười, còn Ôn Thành thì đỏ mặt, nói không nên lời.
Một bữa cơm, ăn cũng rất vui vẻ.
Buổi tối, Bạch Thư Hân ở trong phòng.
Cố Cố tắm xong liền lên giường, cô bé dựa vào trong lòng Bạch Thư Hân, Bạch Thư Hân và cô bé lại đọc tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung.


"Tiểu Bạch, cô có đối tượng chưa?"
"Sao tự nhiên cháu lại hỏi cái này?"
"Cô nói cho cháu biết trước, cô có chưa!"
"Coi như... là có đi."
Cô ấy và Lý Toàn tiến triển khá thuận lợi, mặc dù chưa làm rõ, nhưng cũng gặp mặt mấy lần rồi.
Chú cũng hỏi thẳng ý của cô ấy, bảo cô ấy đừng miễn cưỡng, ông ấy có thể từ chối nhà họ Lý bất cứ lúc nào.
Nhưng mà, cô ấy vẫn chưa suy nghĩ ổn thỏa, trước mắt ở cùng như bạn bè.
Cố Cố nghe được tin này, cô bé hơi buồn.
"Xem ra cậu vẫn phải tiếp tục độc thân rồi, mami nói cậu mà cứ không tìm được đối tượng nữa thì sẽ thành ông già độc thân."
"Đâu có khoa trương thế, cậu cháu đẹp trai, gia thế lại tốt, đáng lẽ ra phải có rất nhiều người chủ động đến cửa chứ? Sợ không tìm được bạn gái á?"


"Nhưng cậu không thích, nhìn thấy con gái là tự động che chắn, cũng không chủ động nói chuyện. Mami giới thiệu các chị em cho cậu, bọn họ đều nói xấu về cậu trước mặt mẹ. Bọn họ bảo cậu đi xem mắt một tiếng, nói không được năm câu. Bảo là cậu nhạt, EQ thấp, sau này tìm đàn ông thì không được tìm người như thế..."
"Cậu, hỏng bét như thế thật sao? Cháu lo cậu không gả đi được quá..."
"Nhóc này, cháu lo cái gì hả?"
"Cháu sợ cậu ở một mình suốt đời... mami có cháu, bố Cố có Tâm Tâm, tiểu Bạch cũng có đối tượng rồi, thế cậu phải làm sao đây? Cô không thấy là cậu rất cô độc, rất đáng thương à? Nhìn là Cố Cố đau lòng lắm..."
"Cậu cháu không kém như thế chứ."
Bạch Thư Hân nghĩ tới phong thái trên bàn rượu của anh ta, một mình chắn một mặt luôn.
Lúc được anh ta chắn rượu, rất có cảm giác an toàn.
Cho dù mình có say thành bùn nhão, thì chỉ cần anh ta ở bên cạnh thì có thể yên tâm, đây là một loại cảm giác an toàn hiếm thấy.


"Cô thấy cậu tốt không?"
"Tốt, một chàng trai rất được."
"Thế cô cưới cậu được không? Coi như là cô thương xót..."
"Ách..."
Bạch Thư Hân đen mặt, cưới anh ta là cái quỷ gì!
"Cháu muốn gả cậu cháu đi thế cơ à?"
"Vâng, trong nhà không nuôi người nhàn rỗi..."
"Ha ha, người nhàn rỗi! Được thôi được thôi, cô sẽ giới thiệu nhiều đối tượng cho cậu cháu. Chuyện của cậu cháu, cháu đừng phiền muộn nữa, ngoan ngoãn đi ngủ, cô chờ cháu ngủ rồi cô ngủ."
"Vâng, thế Tiểu Bạch ngủ ngon nha."
Sau khi nói chúc ngủ ngon, Cố Cố liền chui vào chăn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cô hơi đó, nên không nhịn được đi xuống tầng tìm đồ ăn.


Không ngờ Ôn Thành chưa có ngủ, anh ta vừa đi ra từ phòng khách, trong tay còn đang cầm hai quyển sách.
Xuất phát từ phép lịch sự, cô nói: "Tôi muốn ăn khuya, anh có muốn ăn cùng không?"
"Được... được..."
"Vậy đi cùng đi, xem xem phòng bếp có gì ăn."
Cô ấy xuống tầng rồi mở tủ lạnh ra, cô ấy phát hiện bên trong lại không còn cơm thừa, muốn làm một đĩa cơm rang trứng cũng không được.
Qủa nhiên là gia đình giàu có, không tìm được bất kỳ cơm thừa đồ ăn thừa nào.
Sủi cảo đông lạnh ăn nhanh cũng không có, thế thì ăn cái gì?
"Thôi, không ăn nữa, uống ngụm nước rồi về phòng ngủ thôi."
"Ăn... ăn mỳ không?"
"Tôi không biết nấu..."


"Tôi nấu... tôi nấu cho."
"Phiền quá không?"
"Không..."
Anh ta còn chưa nói xong, Bạch Thư Hân đã nói: "Anh làm đi, đừng nói nữa."
Ôn Thành cũng thở phào một hơi, nhìn cô ấy thì đúng là không nói năng trôi chảy được.
Không nói, cũng rất thoải mái.
Bạch Thư Hân nhìn anh ta lấy thịt bò tươi, ớt xanh, cà rốt ra từ trong tủ lạnh...
Vừa luộc mỳ, vừa thái đồ ăn.
Đợi mỳ được rồi, anh ta lại bắt đầu xào thịt bò tiêu đen.
Chẳng mấy chốc, cô ấy đã ngửi thấy mùi thơm, miệng ăn hoạt động.
Bụng của cô cũng đúng lúc phát ra tiếng ục ục.


"Ăn được rồi chứ?" Cô vội vàng hỏi.
"Sắp... sắp xong đây."
Anh ta vớt mỳ ra, sau đó bỏ vào xào chung với nhau, cuối cùng là bày ra đĩa.
Bạch Thư Hân ý chú thấy, anh ta bỏ phần lớn thịt bò vào đĩa của cô, trong đĩa mình thì hơn phân nửa là ớt xanh.
Qủa nhiên thân sĩ mà!
Sau này cưới vợ, chắc chắn sẽ rất yêu thương vợ, người lấy anh ta cũng rất tốt số.
"Nếm thử..."
Cô cầm dĩa lên, cuộn một miếng đầy, sau đó thỏa mãn bỏ vào miệng.
Tiêu đen không cay lắm, thịt bò rất thơm rất cay, mỳ cũng rất ngon.
Trời...


Ăn ngon quá!
Bạch Thư Hân cũng không khách khí, cô ấy gật đầu lia lịa, sau đó giơ ngón cái lên với anh ta, rồi tiếp tục ăn.
Ôn Thành mỉm cười và cũng thở phào một hơi, anh ta còn lo cô ấy không thích cơ.
Anh ta nghĩ đến cái gì đó, anh ta hỏi: "Cái đó.. cô và đối tượng xem mắt thế nào rồi?"
"Minh Tâm nói cho anh biết à?"
"Tôi... tôi có hỏi một chút."
"Thì như thế, phát triển thuận theo tự nhiên."
"Cô... cô có thích anh ta không?"
Thật ra, Ôn Thành muốn hỏi, tối hôm đó cô uống say bét nhè, khóc rất chật vật, người đàn ông mà cô nhắc mãi kia là ai?
Lúc nhắc đến đối tượng xem mắt kia, trong mắt cô ấy không có bất kỳ tình yêu nào, anh ta không phải kẻ ngốc, anh ta nhìn ra Bạch Thư Hân cũng không thích người đó.


Nhưng cứ phát triển thuận theo tự nhiên, ý tứ chẳng phải là cuối cùng muốn thành đôi à?
Trong thế giới của Ôn Thành không có nhiều thứ phức tạp như thế.
Thích chính là thích, không thích chính là không thích.
Người mà anh ta muốn tìm sau này, phải là hai bên đều yêu nhau.
Nếu đối phương không thích mình, anh ta cũng sẽ không cưỡng cầu.
Nhưng Bạch Thư Hân như thế này... liệu có coi tình cảm như trò đùa quá rồi không?
"Thích có quan trọng như thế không? Tình cảm thì có thể từ từ bồi dưỡng, chỉ cần ở chung hòa hợp, có thể chung sống và hòa thuận là được rồi."
Cô ấy thản nhiên nói.
"Thế... nếu có một bên... một bên trong lòng thích người khác... cũng óc thể chung sống hòa thuận với người đàn ông khác sao?"


Ôn Thành vội vàng nói.
Anh ta vừa dứt lời, Bạch Thư Hân đã đặt mạnh chiếc dĩa lên đĩa, phát ra một tiếng kêu lanh lảnh.
"Anh nói câu này là có ý gì? Anh đã biết cái gì? Ai nói cho anh biết, là Minh Tâm sao?"
Trên gương mặt xinh đẹp của cô ấy phủ một tầng sương lạnh, cô ấy tức giận nhìn anh ta, câu hỏi có hơi hung hăng.
"Không... không phải..." Ôn Thành hơi sốt ruột, anh ta vội vàng giải thích...
Chương 322: Anh đừng tưởng là
"Là hôm đó… hôm đó cô uống say, chính miệng cô tự nói... tự nói, nói rằng người cô thích không cần cô..."
Bạch Thư Hân nghe thấy lời này, cô ấy nhíu mày, thế mà sau khi say rượu cô ấy lại nói ra những lời như thế ư?
Cô ấy cúi mặt, hàng mi che đi tia sáng trong mắt.
Sau đó, cô ấy đặt dĩa xuống.
"Tôi ăn no rồi, anh ăn từ từ."
Sau đó cô ấy mang đĩa vào phòng bếp.
Ôn Thành vội vàng đi theo, thấy cô ấy đổ hơn phân nửa đĩa mỳ vào thùng rác.
"Bạch Thư Hân..."
Mắt thấy cô ấy sắp đi, Ôn Thành đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô ấy.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Không biết vì sao, thấy cô ấy tức giận, anh ta sẽ cảm thấy trong lòng bế tắc, muốn xin lỗi cô ấy.


Cô ấy mà giận mà không đáng yêu tí nào, còn rất đáng sợ.
Anh ta cảm thấy lúc cô ấy cười lên trông rất xinh đẹp, lúc cô ấy hung hăng ương ngạnh đi trả thù cho mình trông rất ngầu, lúc cô ấy ngủ chật vật cuộn mình như em bé cũng rất đẹp.
Giờ phút này...
Không đẹp một tí nào cả.
Cô ấy tức giận, anh ta cũng không vui theo.
"Thả tay ra!"
Cô ấy lạnh lùng quát.
"Không thả!" Đột nhiên, anh ta nói nặng hơn, hiếm khi không có nói lắp, trái lại từng chữ hữu lực.
"Tôi biết... tôi biết tôi đã làm cô không vui, cô có thể đánh tôi một trận xả giận, nhưng cô đừng dùng... bạo lực lạnh lùng với tôi. Tôi không cố ý đâm vào... vết sẹo của cô."
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Anh tưởng tôi không dám sao?"
Bạch Thư Hân lạnh giọng nói, sau đó cô quay người hung hăng đấm một quyền vào khóe miệng anh ta.


Khóe miệng lập tức sưng đỏ.
Trong khoang miệng truyền tới mùi máu tanh.
Anh ta nuốt xuống, lau vết thương.
Anh ta không lùi một bước nào, bàn tay cũng không buông ra, và vẫn nắm chặt như cũ.
Bạch Thư Hân nóng nảy rồi, cô ấy cố gắng vùng ra, nhưng lại không hất ra được.
Lẽ nào cô ấy còn bị một cái gối hoa trói buộc ư?
"Anh mà còn không thả tay ra thì đừng trách tôi không khách khí, tôi sẽ tay thật đấy."
"Đánh tôi... tôi sẽ vui sao? Nếu đánh tôi sẽ không làm cô giận nữa, thì cô cứ việc đánh. Tôi... tôi không cố ý, tôi coi cô là bạn, cho nên tôi hy vọng cô... hy vọng cô có thể vui vẻ hạnh phúc." "Anh coi tôi là bạn, nhưng tôi lại chưa từng coi anh là bạn, tôi cảm thấy anh là một người phiền phức rắc rối, ở cùng một chỗ với anh là tôi chẳng có chuyện gì tốt cả. Chuyện của tôi cũng không cần anh quan tâm, anh không phải là gì của tôi, cũng đừng có mà không biết điều, tự cho mình là đúng. Tôi thích ai, không yêu ai là chuyện của tôi, anh
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!


dựa vào đâu mà giáo huấn tôi?"
"Hơn nữa, anh hiểu tình cảm là gì không? Anh đã từng thích ai chưa, anh đã từng yêu chưa? Anh chẳng biết gì cả, anh khuyên tôi cái gì? Trong lòng tôi có ai không liên quan đến anh, tôi ở bên ai cũng không liên quan đến anh!"
Bạch Thư Hân nói với giọng điệu ác liệt, lời nói giống như viên đạn bay vào lồng ngực, nhanh chuẩn mà lại ngoan độc.
Cô ấy lửa giận công tâm, bởi vì anh ta bất ngờ mạo phạm vào vết sẹo đau nhất trong lòng cô ấy.
Cô ấy giống như con nhím, chỉ có thể dựng thẳng gai sắc trên người lên, hy vọng có thể có được một tia hòa hoãn.
Cô ấy không thích người khác xen vào việc của mình, đặc biệt còn là quản chuyện tình cảm!
Ôn Thành nghe thấy những lời này, con ngươi co rút, rõ ràng là anh ta không ngờ rằng trong mắt Bạch Thư Hân, mình lại người không biết đối nhân xử thế, tự mình làm mất mặt mình như thế.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Cũng đúng...


Anh ta là gì của cô ấy, dựa vào cái gì mà can thiệp vào cuộc sống tình cảm của cô ấy.
Anh ta coi cô ấy là bạn, quan tâm thật lòng, nhưng cô ấy lại không coi mình là bạn...
Anh ta im lặng buông tay ra, ánh mắt ảm đạm.
Bạch Thư Hân nhận ra một tia bi thương trong mắt anh ta, trái tim cô ấy run lên, cô ấy há miệng thở dốc và muốn nói vài câu gì đó.
Nhưng...
Cuối cùng là muốn nói lại thôi.
Cô ấy cắn chặt răng, buộc chặt hàm dưới, sau đó quay đầu rời đi.
Cô ấy đang định đi lên tầng, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Cố Cố.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Cô bé ôm con gấu Teddy, đang đứng ở chỗ rẽ cầu thang nhìn bọn họ.
Đôi mắt trong suốt như ngọc lưu ly.


Bạch Thư Hân đối diện với đôi mắt trong suốt đó, cả người cứng đờ, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, có chút không thở nổi.
Cô ấy còn chưa kịp nói chuyện, Cố Cố hỏi: "Hai người... đang cãi nhau à?"
"Cố Cố, về ngủ đi." Ôn Thành rầu rĩ nói, giọng nói phá lệ trầm thấp khàn khàn.
Cố Cố nhìn thấy vết thương ở khóe miệng anh ta, hốc mắt liền ướt.
"Cậu, mặt cậu bị sao vậy?" Cố Cố vội vàng đi xuống lầu, Ôn Thành ôm cô bé vào lòng.
"Có đau không?"
"Không đau, cậu không cẩn bị thương thôi, không có gì đáng ngại. Cố Cố nên đi ngủ rồi, cháu lên tầng với cô tiểu Bạch được không nào?"
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Tiểu Bạch..."
Cố Cố nhìn Bạch Thư Hân với ánh mắt sợ hãi.


Bạch Thư Hân xiết chặt nắm tay, cô ấy cảm thấy mình không chịu nổi nữa rồi.
Nơi này vốn không phải là nhà của cô ấy, ở lại đây làm gì?
"Xin lỗi, tôi chợt nhớ ra là tôi còn có việc, tôi đi trước đây."
Cô ấy vội vàng đi lên tầng, mặc áo khoác vào, sau đó tông cửa ra ngoài.
Ôn Thành nhíu mày, bây giờ đã là đêm khuya rồi, trước đó cô ấy gọi xe tới, bây giờ thì không gọi được xe nữa, cô ấy về kiểu gì?
Chỗ này là khu vực ngoại thành, hẻo lánh, xung quanh toàn là cây cối um tùm, một cô gái đi đường chắc chắn không an toàn.
Ôn Thành vội vàng đuổi theo.
Bạch Thư Hân đang trong cơn giận dữ, cô ấy cảm thấy mình như người đàn bà điên vậy, cô ấy đã chửi Ôn Thành một trận như tát nước.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Những lời đó... đều không phải là lời thật lòng, nhưng mà cô ấy lại không biết phải cứu vãn cục diện như thế nào, cả người cũng khó chịu, xấu hổ.


Bạch Thư Hân đi ra khỏi biệt thự, đi về phía đường quốc lộ, nhưng đột nhiên cô ấy nhìn thấy bóng người lắc lư trong bóng đêm.
Tình huống gì đây? Mình hoa mắt sao?
Bạch Thư Hân dừng bước, nhìn kỹ, đột nhiên cô ấy phát hiện đằng xa có ánh sáng, giống như là ánh sáng xanh của màn hình điện thoại.
Lẽ nào... có người đang bám theo sao?
Trong lòng Bạch Thư Hân run lên.
Đúng lúc này, Ôn Thành đã đuổi tới.
"Thư Hân, đừng đi nữa, buổi tối... buổi tối không an toàn."
"Điện thoại."
"Gì cơ?"
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Đưa điện thoại cho tôi! Mau lên!"
"Tôi... tôi không mang, thế cô làm gì?" Bạch Thư Hân tiếc rẻ điện thoại của mình, cuối cùng cô ấy nhắm ngay thắt thưng của anh ta.


Mặt khóa của chiếc thắt lưng này có vẻ rất nặng.
Cô ấy bắt đầu giở trò.
"Cô... cô làm gì vậy?"
Ôn Thành thấy cô ấy kéo quần mình, anh ta sợ đến nỗi vội vàng ngăn lại, nhưng mà anh ta đâu phải đối thủ của Bạch Thư Hân.
Cô ấy tát anh ta một cái, vỗ vai anh ta, anh ta lại cảm thấy vai mình đau đến nỗi mất đi tri giác, không thể cử động được.
Cuối cùng, thắt lưng bị cô ấy kéo xuống.
"Cô... cô muốn làm cái gì... chúng ta... chúng ta..."
Anh ta nói năng lộn xộn, rồi nhìn cô ấy với ánh mắt của cô vợ nhỏ.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Bạch Thư Hân chả hiểu gì, nếu không phải là để thăm dò xem trong bụi cỏ có người hay không, thì tội gì cô ấy phải như thế này.
Bụi cỏ cách chỗ này có một đoạn, trong mắt người khác thì bọn họ chỉ đang cãi nhau mà thôi.


Bụi cỏ cách chỗ này có một đoạn, trong mắt người khác thì bọn họ chỉ đang cãi nhau mà thôi.
Trên đường cái sạch sẽ, không có gì hết, tất nhiên là cô ấy phải tìm một thứ để thăm dò một chút.
1, 2, 3...
Cô ấy đọc thầm, sau đó cô ấy ném mạnh cái thắt lưng ra ngoài, cô ấy dùng hết sức ném chiếc thắt lưng vào trong bụi cỏ.
"A..."
Một tiếng kêu đau rất nhỏ.
Đúng là có người!
Bạch Thư Hân không kịp nghĩ nhiều, vội vàng túm tay Ôn Thành xoay người rời đi.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Ôn Thành còn chưa có phản ứng lại.
Cửa chính phanh một tiếng đóng lại, Bạch Thư Hân thở hổn hển. Bây giờ, phải làm sao đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK