Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 337: Tất cả đều là âm mưu
Cái trán đập mạnh xuống mặt đất, trong nháy mắt máu tươi chảy ra ròng ròng.
Dòng máu nóng hổi chảy xuống, che mắt lại.
Trước mắt một mảnh không rõ, nhưng có thể nhìn thấy bóng của vài người.
"Chính trực vậy à?"
Mấy người cảm thán.
Bọn họ là mấy kẻ Cố Tử Vị tìm bừa đến đây, không những có thể khai trai miễn phí, xong việc còn có thể lấy được một số thù lao không nhỏ, cớ sao mà không làm cơ chứ?
Có người sờ vào mặt cô, cảm thán cô xinh đẹp, nhưng tuyệt không được được phá tướng.
Sau đó, anh ta lau vết máu trên trán cô đi, cô cũng đã nhìn rõ hai người.
Bốn chàng trai trẻ, tướng mạo khác nhau, trên người vô cùng bẩn.


Bốn chàng trai trẻ, tướng mạo khác nhau, trên người vô cùng bẩn.
Bọn họ nhìn mình thì lộ ra nụ cười đáng khinh.
Một đám xoa tay nóng lòng muốn thử.
Thậm chí có người đã cởi dây lưng rồi.
Cô liên tục lùi về sau, giọng nói hoảng sợ: "Đừng... Cố Tử Vị, cầu xin anh hãy tha cho tôi!"
"Tha cho cô ư? Bây giờ ông đây đã biến thành cái bộ dạng này, thế sao anh ta không tha cho tôi?"
Cố Tử Vị hung dữ nói.
"Mấy người các anh nhanh lên cho tôi, thời gian rất hạn hẹp! Tôi mặc kệ các anh chơi như thế nào, chỉ cần không chết là được!"
"Được được được, cảm ơn người anh em!"
Mấy người đó mỉm cười nói, sau đó cũng không nói nhảm nữa, liền bắt đầu vào việc chính.
Hứa Minh Tâm đang định giãy dụa, nhưng không ngờ trên cổ chợt đau nhói một cái.


Cô liền cảm thấy cơ thể mềm nhũn, mí mắt rất nặng, cuối cùng... hoàn toàn mất đi ý thức.
Cô túm chặt lấy quần của mình, vẫn muốn làm ra phản kháng cuối cùng, nhưng trước mắt tối sầm, hoàn toàn mất đi tri giác.
Bọn họ không hề chú ý đến chi tiết nhỏ này, chỉ biết là Hứa Minh Tâm không phản kháng nữa, cho nên tiếp tục xé quần áo của cô.
Xé một tiếng, quần áo của cô bj xé xách, làn da trắng nõn non mềm hoàn toàn lộ ra dưới không khí.
Mắt thấy quần của cô cũng bị cởi ra, đúng lúc này, mấy người đó đều cảm thấy trên người đau nhức, giống như là bị kim đâm vậy.
Sau đó... đều ngã xuống, nhưng chỉ có một người vẫn đứng, hoàn hảo không tổn hao gì.
Anh ta chậm rãi mặc quần vào, sờ soạng trên người Hứa Minh Tâm, chậm rãi tăng thêm lực đạo, để lại một vài vết xanh vết tím.
Cố Tử Vị nhìn thấy cảnh này, trong lòng hung hăng run lên.


"Bọn họ... bọn họ sao vậy?" "Tôi không biết, tôi chỉ biết là nhiệm vụ của tôi, là làm theo lời dặn của anh, đến đây làm bẩn cô gái này. Cơ thể cô ấy đúng là tuyệt vời, xúc cảm rất tốt, chẳng trách có thể làm cho anh nhớ mãi không quên, lần lượt bí quá hóa liều. Người khác là vì tài tử, còn anh là chết dưới váy hạt lựu của phụ nữ, Cố Trác Đông
có đứa con trai như anh, thật đúng là làm cho trái tim người ta lạnh lẽo mà."
"Nếu tôi mà là bố của anh, cái đêm có anh đó, đúng thật là do xúc động rồi."
"Anh... rốt cuộc anh là ai, con mẹ nó anh châm chọc gì tôi chứ."
"Cũng đáng thương cho anh, nếu bản thân mà còn có một ít năng lực, thì đã có thể tự mình ra trận rồi, chỉ tiếc a!"
Anh ta để lại đủ nhiều dấu trên người Hứa Minh Tâm xong, sau đó chậm rì rì lôi ba người kia ra đằng sau hộp giấy.
Cố Tử Vị cũng không phải kẻ ngốc, lúc này còn không chạy thì còn chờ đến lúc nào?
Anh ta liều mạng chạy về phía cửa, không ngờ chiếc cửa sắt nặng nề đó lạch cạch lạch cạch, chậm rãi đóng lại.


Vào khoảnh khắc chiếc cửa hoàn toàn đóng lại đã phát ra một tiếng rầm.
Cố Tử Vị nghe thấy tiếng chạy, trái tim hung hăng run lên.
Anh ta phẫn nộ quay người lại, rồi nói: "Rốt cuộc anh là ai? Anh muốn hại tôi có đúng không?"
"Anh thật là ngu xuẩn, sự việc đã đến nước này rồi, thì tất nhiên là tôi muốn hại anh. Nếu không phải là tôi giúp anh, thì sao anh dễ dàng tránh được người của Cố Trác Đông chứ? Tôi đang dụ dỗ anh phạm tội đó, đứa trẻ ngốc!"
Anh ta cười âm lãnh, giọng nói có hơi lành lạnh, ở trong nhà kho rộng này còn vọng lại tiếng vọng khe khẽ.
Anh ta không nhanh không chậm, giống như là lưỡi hái của tử thần, từ từ thu lấy tính mạng của anh ta.
Cố Tử Vị nghe thấy vậy, anh ta chợt nghĩ tới điều gì đó.
Đúng thế, sao anh ta lại dễ dàng tránh được cơ sở ngầm của bố như thế, anh ta còn tưởng là ông trời đang giúp mình, nhưng không ngờ là có người cố tình!
Vả lại... anh ta vốn không có ý định tìm Cố Gia Huy trả thù, anh ta biết rõ mình mấy cân mấy lạng.


Tục ngữ nói đúng, chết tử tế không bằng sống ỷ lại, anh ta chưa muốn chết.
Nhưng...
Những ngày gần đây, anh ta luôn gặp phải những người phụ nữ ti tiện, châm biếm chỗ đó của anh không được.
Anh ta là một người đàn ông, bị làm cho nhục nhã phát điên, cho nên mới làm ra cái chuyện điên rồ như thế này.
Là anh ta!
Là anh ta đã lên kế hoạch từng bước một!
"Là anh, là anh hại tôi, tôi phải liều mạng với anh!"
Cố Tử Vị phát điên vọt qua, nhưng mà đối phương thân thủ nhanh nhẹn, nhẹ nhàng nghiêng người đã thành công tránh được.
Trái lại, Cố Tử Vị thì ngã trên sàn, chật vật không chịu nổi.
Đúng lúc này, bên ngoài kho hàng truyền tới tiếng còi xe ô tô.
Anh ta xem thời gian, tới sớm hơn dự đoán nhiều.


Anh ta xem thời gian, tới sớm hơn dự đoán nhiều.
Cố Tử Vị sắp xếp người đi tung tin giả, nếu Cố Gia Huy mà lên núi thật thì chắc chắn không đến kịp.
Cố Tử Vị đưa Hứa Minh Tâm đến nhà kho này, thời gian ở lại quá dài, mà Hứa Minh Tâm vẫn trong sạch, Cố Gia Huy tâm tư kín đáo, chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Cho nên anh ta đã bố trí người giả vờ làm dân làng từ trước, nói cho Cố Gia Huy biết, hoàn toàn không có chuyện này, đấy là tin nhảm thôi.
Cố Gia Huy thông minh như vậy, tất nhiên sẽ hiểu ra là trong việc này có khuất tất, anh sẽ đi về.
Trên đường đi anh ta đã để lại dấu vết cho anh, cùng lắm thì Cố Gia Huy chỉ nghĩ là Cố Tử Vị ngu dốt, tệ nhất là không biết tiêu hủy chứng cứ mà thôi.
Đợi anh tìm hiểu ngọn nguồn điều tra được chỗ này, vậy thì anh ta chính là tên côn đồ chuẩn bị cưỡng gian Hứa Minh Tâm.
Cuối cùng, Cố Gia Huy cũng sẽ giận cá chém thớt trút giận lên đầu Cố Tử Vị, còn anh ta thì đã nghĩ xong cách lặng lẽ chuồn mất rồi.


Tất cả, đều nằm trong kế hoạch, nằm trong lòng bàn tay.
Anh ta vội vàng ngồi xổm người xuống, giả bộ háo sắc, bắt đầu xé đi lớp quần áo cuối cùng của Hứa Minh Tâm.
Cố Gia Huy đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy cảnh này, anh vội vàng tiến lên, đạp người kia một cái.
Sau đó, anh phủ áo khoác lên người Hứa Minh Tâm, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn sưng tấy không chịu nổi của cô, anh giận sôi máu.
Người đó lập tức dựa theo tình thế, giả vờ làm ra vẻ cực kỳ sợ hãi, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
"Không phải tôi... là anh ta bảo tôi cưỡng bức người đẹp này, không phải tôi..."
Cố Gia Huy nhìn về phía Cố Tử Vị vừa mới đứng lên.
Cố Tử Vị đối diện với ánh mắt của anh, tịch mịch một mảnh, mang theo lệ khí tử vong, còn có tia thị huyết nữa.
Trái tim anh ta lộp bộp một chút.


"Chú ba... chú nghe cháu giải thích, sự việc không phải như chú nghĩ đâu, chú cũng là bị người ta hại, chú ba..."
Dưới cơn giận dữ, làm sao Cố Gia Huy có thể nghe những lời vô ích này của anh ta cơ chứ, anh đấm Cố Tử Vị một quyền thật mạnh.
Cố Tử Vị chỉ có mỗi cơ thể cao lớn, trên thực tế là không chịu được một đòn.
Quyền này đánh anh ta ngã nhào xuống đất, nửa ngày vẫn chưa dịu lại.
Cố Gia Huy đạp một phát thật mạnh lên người anh ta: "Cháu to gan thật đấy, chú đã cho cháu con đường sống, tha cho cháu hết lần này đến lần khác, không ngờ cháu vẫn không biết điều như vậy. Bây giờ, cho dù là thiên hoàng lão tử tới, ông đây cũng không thể tha cho cháu."
"Chú ba, không phải cháu, thật sự không phải cháu mà, là tên côn đồ này tính kế hãm hại cháu..."
Cố Tử Vị muốn giải thích, nhưng căn bản là không ai tin lời này cả.
Cố Gia Huy bế Hứa Minh Tâm lên, trực tiếp liên hệ với cảnh sát. Cố Gia Huy cũng vội vàng đưa người đi, còn tên côn đồ đó, lại vụng trộm trốn thoát từ cửa sổ đằng sau, lặng yên không một tiếng động.


Chương 338: Bọ ngựa bắt ve hoàng tước ở đằng sau
Cố Gia Huy đưa Hứa Minh Tâm đến bệnh viện gần đây.
Cơ thể hoàn hảo không sứt mẻ, nhưng lại để lại vết loang lổ.
Trên người có một số vết thương do vùng vẫy để lại, nhát đạp kia của Cố Tử Vị đá vào mô liên kết gây chảy máu, để lại nốt đỏ không thể xóa nhòa.
Nghiêm trọng nhất là tai của cô, lần trước vốn dĩ tai đã từng bị tổn thương, lần này càng nghiêm trọng hơn, màng tai lại bị rách ra lần nữa rồi.
Bác sĩ nói có khả năng sẽ ảnh hưởng lâu dài đến thính lực, chỉ có thể chờ cô tỉnh lại rồi mới có kết luận cuối cùng được.
Vết sưng đỏ trên má cô bôi thuốc rồi vẫn khó giảm sưng đỏ.
Cố Gia Huy ở bên cạnh, bác sĩ làm kiểm tra sơ bộ, sau đó anh liền đưa cô về Kinh Đô và nhanh chóng đưa cô nhập viện ở bệnh viện thành phố.
Còn bên này, Khương Tuấn và Ngôn Dương đã bắt tay diễn một trò hay.


Khương Tuấn đã cứu Cố Cố ra rồi, Ngôn Dương đã chuẩn bị xong bằng chúng vu cáo hãm hại, chỉ chờ anh về quyết định.
Ngôn Dương nhìn thấy Hứa Minh Tâm hôn mê không tỉnh, ánh mắt hơi tối lại.
Ông ta biết rõ còn cố hỏi, ông ta nói: "Chuyện này là sao? Lúc các cậu đi chẳng phải vẫn tốt sao? Sao giờ về..."
"Đúng là tôi không nên mềm lòng, cho cậu ta cơ hội. Lần này, anh muốn làm như nào thì cứ làm như vậy, tôi sẽ không chịu giảm hòa đâu. Tôi sẽ không cần mạng của bố con bọn họ, nhưng tôi cũng phải khiến cho bọn họ hối hận suốt đời!"
Giọng nói lạnh lẽo đó bật ra khỏi cánh môi mỏng, mang theo sự quyết tuyệt lạnh như băng.
Ngôn Dương nghe thấy những lời này, trong mắt lộ ra một tia ý cười khó phát giác, thoáng lướt qua.
Qủa nhiên, mọi chuyện đều nằm trong dự liệu.
Ông ta đồng ý không động vào Cố Cố, nhưng lại chưa có đồng ý là không động vào Hứa Minh Tâm.
Lần này ông ta phải bí quá hóa liều, một mũi tên trúng hai con chim.


Cũng chỉ có Hứa Minh Tâm mới có thể kích thích Cố Gia Huy như thế thôi.
"Thế chuyện này là ai làm?"
"Cố Tử Vị."
Khi anh bật ra mấy chữ này, trong giọng nói chứa hận ý, anh hận không thể xé nát Cố Tử Vị.
"Thế cậu ta đâu?"
"Tôi không mang người theo, tôi nhốt cậu ta ở cục cảnh sát trước, bây giờ cậu ta đang trên tay tôi."
"Vậy được, giao cho tôi đi, tôi sẽ báo cáo thông tin với cậu bất cứ lúc nào. Bây giờ cậu chỉ cần chăm sóc thật tốt cho Hứa Minh Tâm là đưuọc, những việc khác để tôi làm cho."
"Ừ."
Ngôn Dương quay người đi ra ngoài, sau khi lên xe, ông ta phát hiện ra là có thêm một người nữa đã lên xe.
"Cậu lại nạy cửa xe tôi à?"


"Cậu lại nạy cửa xe tôi à?"
"Người đang lăn lộn trong nghề, nhiều bản lĩnh không áp dụng vào người. Lão cửu, lần này ông nợ tôi một ân tình lớn đấy."
"Ảnh Tử, cảm ơn nhé."
Ngôn Dương vô cùng cảm kích nói.
Ảnh Tử chính là người giả làm tên côn đồ lúc trước, anh ta có dáng người gầy yếu, mắt híp, trông có vẻ hung thần ác sát.
Nhưng trên thực tế, anh ta cực kỳ thông minh, hơn nữa còn là thiên tài.
Không có chuyện gì là anh ta không làm được, trước kia khi tiếp quản chợ đen, anh ta là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, nhưng cuối cùng lại từ bỏ.
Bảo anh ta làm một ít mua bán thì được, nhưng bảo anh ta duy trì trật tự của chợ đen thì anh ta có chút ăn không tiêu, anh ta không hợp làm nhân tài quản lý, anh ta làm theo ý mình quen rồi.
Cho nên anh ta đã thành toàn cho Ngôn Dương, đi theo ông ta, sống những ngày tiêu dao.


Cho nên anh ta đã thành toàn cho Ngôn Dương, đi theo ông ta, sống những ngày tiêu dao.
Lần này, Ngôn Dương không tin tưởng được bất kỳ ai, giao việc này cho ai ông ta cũng không dám đảm bảo là sẽ không thấy vết dấu.
Hơn nữa ông ta ra tay, bố trí không thích hợp thì rất dễ bị Cố Gia Huy phát giác, còn mang họa vào người.
Cho nên ông ta đặc biệt đón anh ta từ nước ngoài về, để cho anh ta làm giúp mình chuyện này.
Ảnh Tử rất trượng nghĩa, không nói hai lời đã sang luôn.
Không ai biết tên thật của anh ta, mỗi người làm việc ở trong chợ đen đều có một biệt hiệu.
Biệt hiệu của Ngôn Dương là lão Cửu, còn biệt hiệu của anh ta là Ảnh Tử, thần bí khó lường, người cũng như tên.
"Hì hì, tôi cũng phải báo thù."
"Đủ cho cậu sống tiêu dao đấy."
Ông ta đưa cho anh ta một chiếc thẻ ngân hàng, Ảnh Tử cũng không hỏi con số, trực tiếp cất vào túi luôn.


"Lão Cửu, nếu ông đã bảo tôi thiết kế xúi giục Cố Tử Vị, tại sao còn muốn diễn một màn kịch giả ở Kinh Đô?" "Nếu không có chuyện kia của Cố Tử Vị, kế vườn không nhà trống của tôi ở bên này cũng không diễn được. Cố Gia Huy còn có điều kiêng kị, khong thể hạ tử thủ với anh em của mình, tôi bắt buộc phải cho cậu ta đòn cảnh tỉnh. Cậu ta tha cho Cố Tử Vị hết lần này đến lần khác, nhưng người ta được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đến xâm phạm hết lần này đến lần khác. Cố Gia Huy là đàn ông, chắc
chắn không thể dung thứ."
"Tôi làm như thế, là để tăng thêm lòng quyết tâm của cậu ta, đừng có mà lần lữa nữa, giải quyết dứt khoát đi."
"Cho nên, có thuốc thuốc kích của Cố Tử Vị, anh ta nhất định sẽ tốc chiến tốc thắng, cuối cùng kéo Cố Trác Đông xuống ngựa với tốc độ nhanh nhất, giành lấy Cố Thị." "Đúng vậy, cho dù sự việc ở bên này có nhiều điểm kỳ lạ, nhưng Cố Tử Vị có thể làm ra cái chuyện hoang đường như thế, thì cũng thể làm ra chuyện mưu hại đứa bé đó. Tới lúc đó, vu oan giá họa có vẻ là hợp lý rồi đấy. Chỉ số thông minh của Cố Trác Đông rất cao, anh ta biết không thể ra tay vào giờ phút quan trọng này. Anh ta cũng biết Cố Gia Huy rời ra đứa bé kia là một
mồi nhử, anh ta không có mắc câu."


"Đáng tiếc, anh ta đã nuôi một đứa con trai phế vật, việc sắp thành lại hỏng."
Khóe môi Ngôn Dương nhếch lên một tia cười lạnh, ông ta kiểm soát chặt chẽ tất cả mọi người trên bàn cờ của mình, coi họ thành quân cờ của mình.
Ảnh Tử nghe thấy vậy, anh ta không thể không nhìn Ngôn Dương với ánh mắt bội phục, sở dĩ anh ta nhường chỗ, một mặt là biết mình không phải kiểu người quản lý, anh ta cũng thật lòng cảm thấy mình kém Ngôn Dương.
Anh ta không thể nắm chắc đại cục, còn Ngôn Dương thì giống như một lão hồ ly tu hành nghàn năm, lắm mưu nhiều kế.
Tính kế người khác thật sự lòng dạ độc ác, không lơ mơ một tí nào.
Anh ta không thích cảm giác bị Ngôn Dương nhìn chằm chằm, giống như là bị hùng ưng, độc xà nhìn chằm chằm vậy, không chết cũng bị thương, cho nên anh ta mới chủ động không cạnh tranh, bây giờ cũng được tính là bạn thân của ông ta rồi.
"Lão Cửu, ông tính toán giỏi như thế, tại sao không tính được cho mình?"


"Lão Cửu, ông tính toán giỏi như thế, tại sao không tính được cho mình?"
Ảnh Tử tò mò hỏi, vấn đề này vẫn luôn vướng mắc trong lòng anh ta, anh ta không tiện hỏi ra thôi.
Sở dĩ anh ta ở nước ngoài, cũng là vì yêu cầu của ông ta, đó là theo dõi một người ở nước ngoài mà thôi.
Anh ta biết, Ngôn Dương chuẩn bị tỉ mỉ như thế này, ông ta dồn hết tinh lực bày mưu tính kế cho Cố Gia Huy, chỉ mong khiến cho Cố Gia Huy mạnh lên, có đủ thế lực để đi đối phó một người.
Ngôn Dương nghe thấy vậy, dáng vẻ bày mưu nghĩ kế trước đó từ từ sụp đổ, sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười chua sót.
"Có thể là bởi vì tôi nằm ở trong đó, tôi không thể lấy người tôi yêu ra ngăn chặn. Tôi đối xử với người khác, tôi khong có dịu dàng nhiều thế, cho dù trong lòng sẽ có cảm giác tội lỗi, tôi chỉ mong cô ấy ở bên cạnh tôi, là tôi cảm thấy tất cả mọi thứ tôi làm đều đáng giá."
"Ông không sợ để chị dâu biết cái dáng vẻ này của ông à? Chị ấy sẽ không cảm thấy đáng sợ chứ?"
"Cô ấy sẽ mãi mãi không biết, chỉ cần người đó không xuất hiện, thì cô ấy không thể biết những việc tôi làm năm đó."


"Cô ấy sẽ mãi mãi không biết, chỉ cần người đó không xuất hiện, thì cô ấy không thể biết những việc tôi làm năm đó."
Ngôn Dương tràn đầy lệ khí nói.
Ảnh Tử khoát tay lên vai ông ta, vỗ vỗ, ổn định tâm trạng của ông ta. "Thảo nào ông chỉ có thể tính kế người khác, chỉ có lúc ông tính kế người khác mới là lúc ông tỉnh táo. Một khi dính dáng đến bản thân mình, dính dáng đến Thẩm Tuệ, ông sẽ hỗn loạn. Tôi không nhịn được nhắc nhở ông một chút, ông và Cố Gia Huy là cùng một loại người, để lộ nhược điểm quá rõ ràng. Tính kế người khác thì rõ ràng mạch lạc, không
có gì sai sót. Cẩn thận, đừng để người ta nắm được tấc số bảy của các ông, nếu không... hẳn là chết không thể nghi ngờ."
Ảnh Tử chân thành nói, nhân sinh trên đời, rất khó gặp được kỳ phùng địch thủ.
Đối tác thú vị thế này, anh ta cũng không muốn ông ta chết sớm.
Bọn họ còn phải tìm người kế nghiệp tiếp theo ở chợ đen! "Người anh em, tự thu xếp cho ổn thỏa, bảo toàn mạng của ông, có việc gì thì gọi anh em, muôn lần chết không chối từ." Ảnh Tử nói, anh ta vỗ vai ông ta, sau đó đẩy cửa ra xuống xe, rồi nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK