Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn giờ chiều, cô chuẩn bị rồi xuất phát.
Bộ quần áo của cô đã bị bẩn, thời gian gấp gáp, cũng không có thời gian đi mua quần áo.
Cô đành phải thay bộ Ôn Thành mua, không ngờ kích cỡ vừa khít, ánh mắt lại rất chuẩn, váy liền thân màu trắng, rất đẹp.
"Nể mặt bộ đồ này, miễn cưỡng tha thứ vậy."
Cô ấy đi xuống lầu tập hợp, khi không nhìn thấy Ôn Thành, cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
Cảm tạ trời đất, mày mà không có anh ta, nếu không cô ấy lại phải xui xẻo rồi.
Mọi người nhanh chóng đi lên xe thương vụ, nhưng mà chủ quản của bộ phận dự án lại không lái xe.
Đúng lúc này, Ôn Thành thở hồng hộc chạy tới, anh ta đã mua một ít sữa chua và đồ ăn.
Anh ta lau mồ hôi trên trán, rồi nói: "Ăn lót dạ những cái này trước, lát nữa nếu trên bàn rượu bận, chắc chắn không lo ăn, uống luôn rượu rất hại dạ dày. Mà sữa chua thì có thể giải rượu, nếu ai không chống đỡ được, có thể uống một ít giải rượu."


"Cảm ơn anh, anh Ôn đẹp trai!"
"Từ sau khi Ôn Thành tới, phúc lợi của tổ chúng ta cũng tốt lên ồi. Ôn Thành thật là cẩn thận, nếu có thể tìm được người bạn trai như anh thì tốt rồi."
Mọi người đùa.
Ôn Thành cười ngượng ngùng.
Anh ta phát cho mọi người, đi đến tận trong xe thương vụ, nhìn thấy Bạch Thư Hân đang cố che mình.
Nếu không phải anh ta nhận ra bộ quần áo này là mình mua, anh ta cũng không dám tin, thế mà Bạch Thư Hân cũng ở trên xe.
"Trùng... trùng hợp quá..."
Lời thoại giống như đúc, buổi sáng anh ta đã dùng câu này giữ mình lại.
Bạch Thư Hân ngoài cười nhưng trong không cười, cô ấy nhếch khóe môi.


Sao lại trùng hợp như vậy, lại ở cùng với tú tài này à?
"Cái này... cái này là của cô, sữa chua... vị đào, được... được không?"
"Tùy."
Cô ấy tùy tiện lấy một cái, bỏ vào trong túi.
Chẳng phải vừa nãy anh ta nói chuyện trôi chảy lắm sao? Sao đến chỗ cô thì liền ấp a ấp úng vậy.
Ôn Thành nhận ra là cô ấy không muốn để ý đến mình, anh ta cũng không tự làm mất mặt nữa, anh ta ngoan ngoãn ngồi ở đằng trước.
Chẳng mấy chốc đã tới khách sạn năm sao.
Bộ phận dự án dẫn theo ba nam hai nữ, đối phưng có bốn người, tổng giám đốc dẫn theo ba cô thư ký uống rượu giỏi tới.
Quản lý tùy tiện sắp xếp chỗ ngồi.
Bạch Thư Hân ngồi khá xa, cô ấy không khỏi thở phào một hơi.


Vừa chuẩn bị ngồi xuống, lại bị Ôn Thành ngăn lại.
"Cô ngồi... bên cạnh tôi, vị trí này của cô không, không tốt..."
Bạch Thư Hân nghe vậy thì hơi nghi hoặc, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn một vòng, cô ấy phát hiện ông tổng giám đốc vừa khéo đang ngồi đối diện mình.
Đúng là không tốt, không ngờ Ôn Thành tỉ mỉ như vậy.
Một chàng trai tỉ mỉ đến mức này, thật là khó xử rồi.
Lần này Bạch Thư Hân không có do dự, cô ngồi cạnh anh ta luôn.
Cô ấy không phải là người ở bộ phận dự án, không cần thiết phải liều mạng, cô ấy chỉ tới cho đủ quân số mà thôi.
Bạch Thư Hân không ngờ người đàn ông gầy teo yếuớt này, trông nhìn giống như là một cơn gió mạnh là có thể thổi ngã, không ngờ lại uống được như vậy.
Hơn nữa trên bàn rượu, anh ta còn là người khiêm tốn, ăn nói nhã nhặn.
Cô ấy cứ tưởng bộ phận dự án bàn chuyện làm ăn trên bàn rượu thì toàn là xắn tay áo lên liền bắt đầu uống.


Bây giờ tận mắt nhìn thấy, hình như còn rất khá, không có hiều tình hình sa đọa như vậy.
Ông tổng giám đốc là một tên sắc lang bại hoại, ông ta đều lần lượt kính rượu ba người phụ nữ.
Bạch Thư Hân cũng đã uống hai chén rượu trắng, độ hơi cao, cổ họng cay nóng.
Cô ấy khẽ ho khan một chút, ngay sau đó Ôn Thành đã gắp một ít rau vào bát cô ấy, bảo cô ấy ăn lót dạ trước.
Lúc ở trên xe, cô ấy vẫn còn buồn bực, căn bản chưa có ăn đồ mà anh ta mua.
Bụng rỗng uống rượu, tư vị đúng là không dễ chịu.
Bạch Thư Hân cảm kích nhìn anh ta một cái, lần đầu tiên cô ấy cảm thấy người này cũng không có kém cỏi như trong tưởng tượng.
Qua ba tuần rượu, mấy người đều có men say rồi.
Có người thực lực không đủ, đã đi toilet mấy chuyến rồi, nôn xong thì quay lại.


Bạch Thư Hân thì không có chịu tội như vậy, bởi vì phần lớn rượu đều được Ôn Thành đỡ cho.
Thường xuyên qua lại, tổng giám đốc bên đối phương cũng nhìn ra ý đồ của Ôn Thành, thế nhưng ông ta càng gây khó dễ hơn.
Ông tổng giám đốc đích thân đứng lên, ly rượu vượt qua Ôn Thành, dừng ở trước mặt Bạch Thư Hân.
"Lão Mộc, không ngờ tổ dự án các anh còn có cô gái xinh xắn như này, trước đó cũng không thấy dẫn tới uống hai chén với tôi."
"Người mới tới." Quản lý cười ha ha: "Anh đừng bắt nạt người ta, làm ăn với anh lâu như vậy rồi mà."
"Chính vì hai nhà đã hợp tác lâu như vậy, bàn rượu này mới phải tận hứng. Không uống đến thống khoái, thì tôi sẽ không lấy ra hợp đồng này nữa."
Tổng giám đốc đi tới trước mặt Bạch Thư Hân, ý đồ rất rõ ràng.
Bạch Thư Hân biết, rượu này không thể không uống, vụ làm ăn này cũng không thể vì cô mà hỏng nữa.


Cô đứng dậy, mỉm cười, tự nhiên hào phóng không hề câu nệ.
Từ nhỏ tới lớn, Bạch Thư Hân chưa từng sợ ai, uống chén rượu thôi mà.
"Tổng giám đốc Lưu, tôi là cô gái nhỏ, ông là đại nam nhân. Tôi uống một chén, thế nào thì anh cũng phải uống ba chén chứ."
"Cô gái thật biết ăn nói, tôi uống tôi uống!"
Tổng giám đốc thỏa chí, ngửa đầu uống hết ba chén.
Bạch Thư Hân cũng uống một chén rượu trắng xuống bụng, trong bụng nóng bừng.
Tổng giám đốc tửu lượng tốt, vẫn muốn tiếp tục.
Cứ thế, Bạch Thư Hân bị bắt uống hơi nhiều rồi.
Ngay khi cô ấy không chống đỡ được nữa, không biết phải làm sao mới tốt, Ôn Thành ở bên cạnh bất ngờ đứng lên, làm đổ chén canh ở trong tay.


Nước canh té lên váy cô ấy, cô ấy kinh ngạc hô ra tiếng.
"Xin lỗi..."
Ôn Thành đứng lên, ngại ngùng nói.
"Không sao không sao, để Tiểu Ảnh đưa cô ấy đi vào nhà vệ sinh lau."
Quản lý thuận thế đưa Bạch Thư Hân đi.
Bạch Thư Hân hơi cảm kích, không ngờ Ôn Thành còn rất là đáng tin.
Nhưng mà, Tiểu Ảnh này sao vậy, sao thái độ kém thế.
Cô ta đẩy cô vào trong nhà vệ sinh, sau đó liền đứng ở bên ngoài, rồi nói: "Cô mau lên, tôi không có thời gian lề mề với cô đâu."
Bạch Thư Hân có hơi choáng váng đầu óc, cô ấy lười so đo với cô ta.
Cô ấy rửa mặt xong, sau khi ôn xong, cô ấy ăn một ít sữa chua, nhất thời cảm giác mình đã khá hơn nhiều rồi.


Cô ấy rửa mặt xong, sau khi ôn xong, cô ấy ăn một ít sữa chua, nhất thời cảm giác mình đã khá hơn nhiều rồi.
Cô ấy ở trong phòng vệ sinh gần mười phút, sau khi đi ra, Đinh Ảnh thấy cô ấy không cần dìu nữa, cô ta cũng không quan tâm cô nữa, cô ta ngẩng đầu bước đi luôn.
Không ngờ đợi đến khi cô ấy quay lại, bên trong đã kết thúc "chiến đấu" rồi.
Tổng giám đốc đã uống gục rồi, bất tỉnh nhân sự, mặt đỏ bừng.
Quản lý cũng thuận lợi lấy được hợp đồng, mà tất cả những cái này đều là công lao của Ôn Thành.
Anh ta uống rất giỏi!
Uống rượu nhanh là khó chống đỡ nhất, anh ta dùng tốc độ nhanh nhất cụng ly, chẳng mấy chốc đã làm cho ông tổng giám đốc uống đến gục rồi.
Mà anh ta đã uống nhiều rượu như vậy rồi, cũng chỉ đỏ mặt thôi, đi đường vẫn rất vững vàng, không nhìn ra dáng vẻ của người uống nhiều.
Nhưng mà, lại gần ngửi, thì có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh ta.


Nhưng mà, lại gần ngửi, thì có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh ta.
Cô ấy vừa tỉnh táo hơn một chút, mắt thấy lại sắp say rồi.
Sau khi kết thúc, quản lý lái xe đưa bọn họ về.
Sau khi Bạch Thư Hân lên xe, đang chuẩn bị bảo bác tài lái xe, khôn ngờ Ôn Thành cũng lên xe.
Quản lý buồn bực.
"Tôi và cô ấy cùng đường, tôi cũng sống ở chỗ đó."
Sau đó, Ôn Thành bảo tài xế lái xe.
Bạch Thư Hân buồn bực: "Nhà anh cũng ở hoa viên Phú Thành à?"
"Không phải."
"Thế tại sao anh lại muốn lên xe."
Đây chẳng phải là cố ý làm cho người ta hiểu lầm à?
"Cô... cô một cô gái như cô buổi tối đã uống nhiều, về nhà... không an toàn, tôi đưa cô về."


Ôn Thành nói với vẻ mặt đứng đắn, thân mình thẳng tắp, anh ta cũng không dám nhìn Bạch Thư Hân, sợ mình càng nói lắp hơn.
Đúng lúc này, bác tài ở đằng trước mỉm cười nói: "Người anh em à, cậu nói lắp à, tôi có quen một bác sĩ trung y, rất giỏi trên phương diện này, cậu có cần tôi giới thiệu cho cậu đi khám không?"
"Không... không cần..."
Ôn Thành quẫn. Bạch Thư Hân nghe vậy thì mỉm cười, cô ấy cũng mặc kệ anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK