"Trước đây không có, bây giờ thì có rồi."
Anh ta xoa đầu Cố Cố, anh ta không phải là nhân cách chủ thể, chủ thể không biết đến sự tồn tại của anh ta, còn anh ta lại biết rõ nhất cử nhất động của chủ thể.
Rõ ràng cùng ở trong một cơ thể, anh ta lại vĩnh viễn nằm ở góc, nhìn mọi việc nhân cách chính làm.
Anh ta là từ trái nghĩa của chủ thể, chính vì tính cách chủ thể dịu dàng, ngại ngùng ít nói, mới đắp nặn nên anh ta.
Anh ta không có bất kỳ suy nghĩ hại người nào, cho nên tính cách người này rất an toàn.
Buổi tối anh ta về đến căn hộ của mình, không ngờ nhìn thấy Bạch Thư Hân và Lý Toàn ở tầng dưới.
"Xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta không hợp..."
Bạch Thư Hân cố lấy dũng khí nói.
Lý Toàn hơi ngạc nhiên với câu này, nhưng anh ta cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, dù sao thì hai người cũng không có bất kỳ tình cảm nền tảng nào.
"Ừ, ngoại trừ không hợp ra còn có lý do nào khác không? Là tôi khiến cho cô không hài lòng à?"
"Không, là vấn đề của tôi, trạng thái gần đây của tôi rất tệ. Một người bạn của tôi đã xảy ra chuyện, tôi cũng không rảnh lo phát triển tiếp với anh, hiện tại trong đầu tôi rất loạn..."
Tính tình của Ôn Thành thay đổi lớn, khiến cho cô ấy có chút suy nhược tinh thần.
"Không sao, chúng ta vẫn là bạn." Lý Toàn mỉm cười dịu dàng.
Bạch Thư Hân gật đầu cảm kích, đúng lúc này, trên eo cô ấy đã có một bàn tay quấn vào.
Cô ấy nhíu chặt chân mày, phản ứng đầu tiên chính là khuỷu tay hung hăng đập qua, không ngờ người tới thân thủ linh hoạt, lại còn tránh được.
Cô ấy quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
Là anh ta...
Là anh ta...
Ôn Thành mỉm cười nói: "Tôi chính là lý do của cô ấy."
"Anh ư?" Lý Toàn khẽ híp mắt, đôi mắt ưng sắc bén tập trung lên bàn tay hạnh kiểm xấu của anh ta.
Bạch Thư Hân đỏ mặt, cuối cùng cô ấy hất ra.
Thay đổi cái nhân cách, sao sức lực cũng trở nên khỏe thế này vậy?
"Anh đừng nghe anh ta nói linh tinh, hiện tại anh ta chính là một kẻ thần kinh."
Bạch Thư Hân nhíu mày nói.
"Là cô đã cứu tôi, để cho tôi chạy ra, tôi phải cảm ơn cô mới đúng. Cô là ân nhân cứu mạng của tôi, để báo ơn, tôi muốn lấy thân báo đáp."
Ôn Thành sờ mũi, lộ ra nụ cười không có ý tốt.
Anh ta biết chủ thể thích Bạch Thư Hân, nhưng lại cứ không rõ tình cảm của mình.
Sao trên đời này lại có người ngu như bò thế chứ, thích ai cũng không biết?
Nếu anh ta đã không có phúc hưởng, thế thì anh ta sẽ tán người phụ nữ của anh ta, chiếm lấy người thân của anh ta, lấy đi mọi thứ thuộc về anh ta.
"Anh... anh nói linh tinh cái gì đấy! Anh không phải anh ấy, bớt ở đây lôi kéo làm quen tôi đi, chúng ta vẫn là người lạ!"
"Vậy sao? Nhưng tôi biết hết mọi thứ xảy ra giữa các cô, có cần tôi miêu tả ra không? Rốt cuộc, đôi mắt này đã nhìn thấy cái gì?"
Anh ta nở nụ cười xấu xa.
Bạch Thư Hân nghe thấy vậy, mặt đỏ lên.
Rõ ràng là cùng một cơ thể, tại sao cô ấy có cảm giác mình bị hai người đàn ông nhìn sạch nhỉ?
Chết tiệt!
"Lý Toàn, tôi còn một số việc phải giải quyết, tôi đi trước đây."
Lý Toàn cũng không có gây khó dễ, hai người dễ hợp dễ tan là kết quả tốt nhất.
Bạch Thư Hân kéo Ôn Thành về phòng, sau đó đóng sầm cửa lại, cô ấy ném anh ta lên sô pha.
Cô ấy dùng sức hơi lớn, nên đã kéo hỏng cổ áo T shirt của anh ta, lộ ra một mảng da thịt.
Anh ta vắt chéo chân, liếc mắt nhìn cổ áo của mình, rồi mỉm cười nói: "Hóa ra em gái nhỏ mạnh mẽ như vậy à? Thích nhịp điệu kiểu này à?"
"Anh..."
Bạch Thư Hân tức đến nỗi mặt đỏ bừng, vậy mà cô ấy không biết phải phản bác thế nào.
Nhìn khuôn mặt này, cô ấy vẫn hơi muốn trêu.
"Tuy anh ta yếu đuối dễ bắt nạt, chỗ nào cũng có khuyết điểm, nhưng không thể không nói, làn da được chăm sóc rất tốt, tiểu bạch kiểm tiêu chuẩn. Chỉ là không biết công phu trên giường thế nào, hay là chúng ta thực hành một lượt, tôi khai trai giúp anh ta?"
"Lưu manh, anh nghĩ trông anh và Ôn Thành giống y hệt nhau thì tôi sẽ không bắt nạt anh nữa sao? Tôi đây lại muốn xem xem, thay đổi nhân cách, thì có phải công phu quyền cước cũng thay đổi luôn không?"
"Cô có thể thử."
Anh ta mỉm cười nói.
Bạch Thư Hân nắm tay quyền xông lên, anh ta không có trả lời đúng trọng tâm, biết rõ cơ thể này không có thực lực.
Nhưng anh ta linh hoạt, né rất nhanh.
Mỗi quyền Bạch Thư Hân đều tung ra với đầy sức, nhưng lại chỉ đánh trúng không khí, khiến cho cô ấy rất thất vọng.
Chết tiệt, sao người này linh hoạt thế? Cứ như con cá trạch vậy.
Đánh được mấy hồi, cô ấy thở hồng hộc.
Còn Ôn Thành thì nhảy ra sau lưng cô ấy, đẩy cô ấy lên sô pha.
Sau đó, cả người anh ta đè tới, bàn tay to dễ dàng giữ được tay cô ấy, trực tiếp đặt ở hai bên.
Anh ta tiến sát lại rồi ngửi một chút, anh ta nói: "Cô thơm quá, tôi rất thích."
"Anh... anh buông tay, nếu không tôi sẽ không tha cho anh." "Sẽ không tha cho tôi ư? Bây giờ cô không có tư cách la hét với tôi. Tên kia đã nhìn cơ thể cô rồi, đúng không, hắc hắc, tôi vẫn còn nhớ rất rõ, dáng người cô rất đẹp! Nếu lúc đó mà là tôi, tôi sẽ tấn công cô luôn. Phụ nữ các cô thích kiểu này mà, đúng không? Thích đàn ông cường thế, bá đạo,
nhất là ở trên giường, chi phối mọi thứ của các cô, đúng không?"
"Anh... anh bớt ở đấy nói lung tung đi! Anh cũng đừng cho rằng mình rất hiểu phụ nữ. Anh đã trốn trong cơ thể Ôn Thành hơn hai mươi năm, anh có kinh nghiệm gì mà nói, toàn là lý luận suông thôi!"
Bạch Thư Hân phẫn nộ nói.
Ôn Thành nghe thấy lời này, anh ta hung hăng nhíu mày, ánh mắt nhiễm vài phần lệ khí.
Cô ấy nói đúng, mình cũng chỉ lý luận suông thôi.
Anh ta đè thấp giọng, hung tợn nói: "Từ giờ trở đi, tôi nắm giữ khối cơ thể này, có cơ hội tôi từ từ thực hiện!"
"Không thể nào, anh ấy sẽ quay lại!"
"Bây giờ cô muốn anh ta quay lại rồi à? Cô có biết tên phế vật này, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng có bạn nữ không? Cô là người duy nhất, nhưng cô cũng ghét anh ta."
"Anh ta tự phủ định bản thân, cho nên tôi mới có thể đi ra, tôi phải cảm ơn cô thật tốt, tôi sẽ báo đáp cô, bởi vì... quả ớt cay là cô, rất hợp khẩu vị của tôi, tôi rất thích, tôi sẽ có được cô!"
Nói xong, anh ta buông tay ra, thành thục đi vào phòng bếp của cô ấy, mở một chai nước ngọt.
"Anh... rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Bạch Thư Hân tức giận nói.
"Không muốn thế nào cả, cô không thích phế vật đó, thế chắc là thích tôi, tôi muốn cô chắc rồi."
"Điều này không có khả năng..."
"Điều này không phải là không thể, tôi không giống tên ngốc đó, tên ngốc đó còn không hiểu cả tình cảm của mình. Anh ta thích cô, bản thân cũng không rõ, cô nói xem có tức cười không."
"Anh ấy thích tôi ư?" Bạch Thư Hân rất kinh ngạc.
"Điều này không phải là không thể, tôi không giống tên ngốc đó, tên ngốc đó còn không hiểu cả tình cảm của mình. Anh ta thích cô, bản thân cũng không rõ, cô nói xem có tức cười không."
"Anh ấy thích tôi ư?" Bạch Thư Hân rất kinh ngạc.
"Không thì sao, cô tưởng tôi có thể khiến cho anh ta tự phủ định sao? Sau này đừng gọi tôi là Ôn Thành, gọi tôi là A Ôn, hoặc là A Thành cũng được. Tôi không muốn lúc cô gọi tên tôi, trong đầu vẫn còn bóng hình của tên phế vật đó."
"Anh ấy không phải là phế vật."
"Ở chỗ tôi, anh ta chính là phế vật." Anh ta cười nhạo: "Tối nay cô muốn ngủ thế nào? Ngủ chỗ tôi, hay ngủ chỗ cô, tôi nghe theo cô hết."
"Ai về nhà nấy, cảm ơn!"
Bạch Thư Hân đẩy anh ta ra ngoài, trên đường đi cô toàn lo anh ta đột nhiên giở trò lưu manh, quay người bổ nhào tới.
Nhưng anh ta cũng thông minh, anh ta chưa chắc đã là đối thủ của Bạch Thư Hân, bây giờ cưỡng ép bá vương ngạnh thượng cung, thì hoàn toàn ngược lại. Hiếm khi anh ta được ra ngoài, anh ta cũng muốn hưởng thụ cảm giác yêu đương một chút, cũng để cho cô ấy hiểu, mình và tên phế vật kia khác nhau hoàn toàn!