Nghe Bạch Thư Hân nói vậy, khuôn mặt Hứa Minh Tâm lập tức đỏ bừng hết cả. Câu hỏi của Bạch Thư Hân thẳng thừng quá, khiến cô có chút ngại ngùng.
Bây giờ cô không quan tâm đến vấn đề đó, thế nhưng cũng khó mà chắc chắn được sau này cô sẽ không để tâm đến chuyện này.
Cô chưa từng trải qua chuyện tình yêu nam nữ, nếu như cả đời này không thử thì cũng có thể chấp nhận được.
Thế nhưng, cô thực sự muốn có một đứa con của riêng mình.
Bởi vì từ nhỏ cô đã không nhận được tình yêu thương từ bố mẹ, vì thế cô muốn có con để giúp cô bù đắp những thiếu sót.
Nếu như cả đời này Cố Gia Huy không thể làm được, thì có lẽ vẫn có thể thụ tinh ống nghiệm, mặc dù có chút đau đớn nhưng đó cũng là một phương án giải quyết.
Cô cũng ngại khi nói chuyện với Bạch Thư Hân về chủ đề riêng tư như này.
Cô xua xua tay: “Không phải, tớ với anh ấy chưa xảy ra chuyện gì cả đâu, sao tớ biết chuyện đó được chứ. Cậu đừng có nghĩ linh tinh đấy, ăn cơm đi!”
“Minh Tâm, trước khi kết hôn cậu nhất định phải thử đấy, nếu anh ấy không ổn thì còn có thể “trả hàng”! Một khi kết hôn rồi mà không hợp thì có muốn ly hôn cũng khó đấy!”
“Cảm ơn cô giáo Hân đã chỉ bảo, học sinh đã học hỏi được rất nhiều ạ. Thế nhưng tớ rất tò mò, sau cậu lại nói trôi chảy như thế, có phải cậu có kinh nghiệm nhiều lắm phải không?”
Bạch Thư Hân liếc mắt nhìn Hứa Minh Tâm: “Ôi con bé này, chị đây thông minh hơn cậu nhiều đấy. Tớ sợ cậu sẽ bị người ta lừa, hiểu không hả? Chiều nay cùng tớ đi đến thư viện đi, ngày mai tớ sẽ bắt đầu đi thực tập.”
“Chúc mừng, chúc mừng.”
Sau khi hai người ăn xong, họ cùng nhau đi đến thư viện, Hứa Minh Tâm bất ngờ nhận được một cuộc gọi giữa chừng.
Hứa An Kỳ nói đang đợi cô ở tòa giảng đường số 4, bảo cô qua đó một chuyến.
Hứa Minh Tâm do dự một lúc, cuối cùng quyết định đến đó và bảo Bạch Thư Hân đến thư viện đợi mình hay không.
Tòa giảng đường số 4 đã bị bỏ hoang từ lâu, bởi vì đã được xây dựng từ rất lâu rồi. Sau khi học sinh chuyển đi thì nơi đây bị bỏ trống, đang đợi bị phá bỏ và xây dựng lại.
Vì thế ở đấy rất vắng vẻ, căn bản sẽ không có ai đến đó.
Cô nhìn thấy Hứa An Kỳ trong một phòng học tầng một, cô ta đang đứng quay lưng với cô.
“Chị, có chuyện gì vậy?”
Hứa An Kỳ quay lưng lại, không nói không rằng giận dữ tát bốp vào mặt cô.
Hứa Minh Tâm không hề cảnh giác, vì thế nửa mặt nghiêng sang một bên, má cô sưng đỏ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cô chỉ cảm thấy đau, rất đau, rất rất đau…
Những vết thương do Cố Tử Vị trước đây đánh cô vẫn chưa hoàn toàn biến mất, thật không thể ngờ rằng bây giờ cô lại bị tát một lần nữa.
Cô đưa tay che mặt, trong lòng bừng lên lửa giận.
“Cô dựa vào đâu mà tát tôi hả?”
“Con khốn này, cô còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi câu đó sao? Cô lại dám dụ dỗ anh rể tương lai của cô, cô có cần thể diện nữa không hả! Quả nhiên đúng là cái loại con gái không có mẹ, loại con hoang! Sao thế, cô biết Cố Gia Huy không được ưu ái ở nhà họ Cố nên mới định gây chú ý với Cố Tử Vị à? Cô còn hại anh ấy đến mức anh ấy phải nhập viện, con khốn, hôm nay tôi phải xé nát mặt cô!”
Giọng nói của Hứa An Kỳ vô cùng đanh thép, khuôn mặt của cô ta cũng rất đáng sợ, lộ rõ vẻ dữ tợn và gian ác.
Vừa nghĩ đến cảnh Cố Tử Vị bị thương nặng nằm trên giường cả tháng trời như vậy, cô ta không khỏi đau đớn.
Cố Tử Vị vẫn một mực khẳng định Hứa Minh Tâm dụ dỗ anh ta, hơn nữa còn giả làm nạn nhân nên mới khiến Cố Tử Vị bị Cố Gia Huy trừng phạt, đánh đập như vậy.
Hứa An Kỳ chăm sóc anh ta trên giường bệnh, cục tức này cô ta không thể nuốt trôi được, vì thế cô ta mới chạy đến đây tìm Hứa Minh Tâm.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Minh Tâm, trong lòng cô ta ghen tị đến phát điên.
Cô ta sẽ xé nát khuôn mặt xinh đẹp say lòng người này.
Hứa An Kỳ lao tới, thế nhưng lần này Hứa Minh Tâm đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, cô linh hoạt né sang một bên.
“Tôi không dụ dỗ Cố Tử Vị, là anh ta âm mưu cưỡng hiếp tôi!”
Cô cau mày, vội vàng nói.
Câu nói của cô càng khiến cơn giận dữ trong Hứa An Kỳ bùng lên mạnh mẽ hơn.
“Cố Tử Vị có thân phận như thế nào mà lại nhìn trúng loại người như cô chứ? Chồng của cô là một thằng xấu xí, quái đản, vì thế cô cũng nên trở thành một đứa xấu xí, như vậy mới là người một nhà được!”
Hứa An Kỳ hét lên, sau đó dùng móng tay nhọn hoắt cào vào má cô.
Hứa Minh Tâm nhanh chóng né tránh, thế nhưng phía sau lưng cô có một bộ bàn ghế, cô vô tình bị va lưng vào khiến cô vô cùng đau đớn.
Lúc này, cô không tránh Hứa An Kỳ được nữa, đành ngửa người ra sau, cố gắng tránh nguy hiểm.
Móng tay của Hứa An Kỳ vẫn hung hăng vồ vào cổ Hứa Minh Tâm, ngay lập tức những vết máu chảy dài trên người cô.
Lúc này, thấy giải thích với Hứa An Kỳ cũng không có tác dụng nữa, Hứa Minh Tâm chỉ đành nghiến răng nghiến lợi.
Cô đã nhường nhịn đủ rồi! Cô nhắm chuẩn cơ hội, đưa tay giữa chặt tay Hứa An Kỳ, lạnh lùng nói: “Cô đừng có mà quá đáng, từ nhỏ đến lớn tôi đều nhường nhịn cô rồi, nếu như không phải tại cô thì tôi cũng không phải đính hôn với Cố Gia Huy ngay khi vừa mới thành niên như vậy đâu! Cô không muốn gả cho người ta nên lấy tôi ra thay thế, lẽ nào như thế vẫn chưa đủ sao? Hơn nữa, người nuôi nấng và dạy dỗ tôi không phải là cô và mẹ cô mà là bố của tôi! Nếu cô còn định động vào tôi một lần nữa thì cứ chờ xem!”
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn phải nhượng bộ, bởi vì muốn sống một cuộc sống bình yên trong ngôi nhà đó.
Cô không muốn bị bắt nạt, không muốn bị cười nhạo, vì thế cô đã phải rất cẩn thận.
Thế nhưng bây giờ, khi rời khỏi nhà họ Hứa, trở thành vợ chưa cưới của Cố Gia Huy, cuối cùng cô cũng thoát khỏi cái lồng đó rồi. Dù sao cô và Cố Gia Huy cũng có hôn ước, hơn nữa Hứa An Kỳ là bạn gái của Cố Tử Vị, dù có thể nào đi chăng nữa thì xét về vai vế cô vẫn hơn cô ta. Hứa An Kỳ có tư cách gì mà dạy dỗ cô chứ?