Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Rượu thuốc này rất tốt, có tác dụng thần kỳ với vết thương, cũng có thể làm cho gân cốt linh hoạt. Anh bôi cho em, lát nữa anh nấu cơm, e là không quan tâm em được."



"Em có thể nói không không?"



"Em thử xem?"



Lệ Nghiêm nhíu mày nói.



Bạch Thư Hân buộc phải chịu.



Cô ấy vươn tay ra, lúc bôi thuốc vào, vết thương đau đến mức làm cô ấy nhíu mày.



Lệ Nghiêm đau lòng, vội vàng thổi thổi.



Thực ra việc thổi thổi này hoàn toàn không có tác dụng, anh ta là bác sĩ chắc chắn biết.



Nhưng hồi nhỏ bọn họ đã thế này, cô té ngã bị thương, hoặc đánh nhau với bạn, trầy da, Lệ Nghiêm đều chăm sóc cô ấy như thế này.



Hồi đó, cô ấy cảm thấy như vậy là hạnh phúc nhất, mỗi ngày đều muốn đi trêu chọc mấy tên côn đồ, tìm cơ hội đánh nhau với bọn họ.



Cuối cùng mấy tên côn đồ ấy cũng không xuất hiện nữa, cô ấy tưởng là mình đã đánh cho người ta sợ rồi, không ngờ là Lệ Nghiêm đã giáo huấn bọn họ một trận, dọa bọn họ sợ đến mức chuyển trường luôn.



Hồi nhỏ, có sự bảo vệ của anh trai, cô ấy hạnh phúc lắm lắm.



Bây giờ vẫn còn sự bảo vệ của anh trai, cô ấy khó chịu chết đi được.



Hai chữ anh trai, giống như ngọn núi to nặng trĩu, đè cô ấy sắp không thở nổi.



Lúc anh ta bôi thuốc cho cô, động tác rất dịu dàng, sợ sẽ làm cô đau.



Anh ta khẽ cúi mặt, cô ấy làm ổ trên sô pha, dựa vào anh với khoảng cách rất gần.



Có thể nhìn thấy làn da nhẵn mịn của anh, bộ dạng này không giống người quanh năm đi theo quân đội gì cả, có thể là bác sĩ thì tương đối biết bảo dưỡng.



Lệ Nghiêm là một người đàn ông rất đẹp đẽ và có phẩm vị, cho dù ở chung chỗ với một đám người to cao thô kệch, cũng sẽ không bị thay đổi, giống như bông sen mọc ra từ bùn nhưng không nhiễm bùn vậy.



Mặc dù dùng câu này để ví von một người đàn ông thì cảm giác quai quái, nhưng sự thực đúng là như thế.



Lông mi của Lệ Nghiêm rất dài, giống như rèm vậy, tinh tinh mịn mịn.



Cô ấy còn có thể nhìn thấy sống mũi cao ngất và cánh môi mỏng.



Dung mạo anh tuấn, như trăng như sao.



Nếu mà để ở thời cổ đại, tất nhiên sẽ là một công tử văn nhã.



Người đàn ông hoàn mỹ như vậy, chỉ là anh trai của cô ấy!



Cô ấy cũng không biết tình cảm của mình đã biến vị từ lúc nào, có lẽ là... lúc nào anh ta cũng tốt với cô ấy.



Có lẽ là bất ngờ có một ngày cô ấy phát hiện, mình đã không rời xa được anh ta.



Có lẽ là cô ấy không muốn yêu đương với bất kỳ người đàn ông nào khác và lại càng không hy vọng bên cạnh anh ta xuất hiện người bạn giới tính nữ thân thiết.



Cô ấy vẫn còn nhớ lần đầu tiên anh ta đưa bạn nữ giới về nhà ăn cơm, nói rằng chỉ là tới nhà học, vì thế cô ấy đã gào khóc rất lâu, và rất căm thù cô gái đó.



Sau đó cô ấy liền tùy hứng chạy ra ngoài.



Đêm đó, trời mưa rất to...



Cô ấy nghiêng đầu, sâu kín hỏi: "Lệ Nghiêm, nếu như chúng ta không phải anh em, vậy thì sẽ là dạng gì."



Lệ Nghiêm nghe vậy, không nhịn được ngẩng mặt lên.



Vừa vặn đối diện với con ngươi trong suốt như hổ phách của cô ấy.



Trái tim Lệ Nghiêm khẽ run lên, giống như là bị người ta khơi ra tình cảm sâu sắc trong lòng vậy.



Rất nhanh, anh ta ổn định tâm trạng, gõ vào đầu cô ấy: "Sao em cứ thích nghĩ vớ vẩn thế, đúng là cô gái chưa lớn. Sau này nếu mà gả đi rồi, cũng không biết người đàn ông nào mới chịu đựng được cái tính ngang bướng này của em đây nhỉ?"



"Em không vội, em còn nhỏ. Anh không còn ít tuổi nữa, anh tính lúc nào thì cưới vợ?"



Cô ấy giả vờ bình thản nói, cố nén lo lắng suốt ruột.



"Nếu mà muốn thì lúc nào cũng được, anh không câu nệ chuyện tình cảm. Nhưng... anh vẫn chưa nghĩ xong."



"Nói thế, anh có người phù hợp rồi à?"



"Chuyện của người lớn, em không cần lo. Được rồi, em ở đây nghỉ ngơi đi, anh đi nấu cơm cho em."



Sau đó anh ta đứng lên đi ra, Bạch Thư Hân nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, trong lòng chua xót.



Cô ấy không còn là cô bé không biết gì năm xưa nữa, mặc dù hiện tại vẫn điêu ngoa tùy hứng, nhưng cô ấy biết, cô ấy không thể ngăn cản anh ta hạnh phúc thêm nữa.



Cô ấy nắm chặt nắm tay nhỏ, móng tay bấm sâu vào trong thịt, hít thở sâu một hơi.



Một lúc sau, thở ra một ngụm trọc khí, nói to với phòng bếp: "Nếu anh đã tìm được người thích hợp, thì phải cho em xem với đấy, tốt xấu gì em tọa trấn giúp anh. Không ưu tú, em sẽ không cho cô ta bước chân vào cửa nhà họ Bạch em."



"Biết rồi."



Sau đó, phòng bếp yên tĩnh.



Anh ta chỉ đáp lại một câu biết rồi.



Biết là ý gì, sau vài hôm nữa là sẽ dẫn cô gái đó tới sao?



Lồng ngực cô ấy như bị một tảng đá đè nặng, không xoa dịu nổi, không thở nổi.



Yêu một người, thật mệt mỏi.



Yêu một người không nên yêu, càng mệt hơn.



...



Lúc Lệ Nghiêm đi ra, trông thấy Bạch Thư Hân đang chơi điện tử.



"Hướng sáu giờ có người, phóng to kính ra bốn lần."



Bạch Thư Hân nghe vậy thì vô thức chuyển động phương hướng, lập tức phóng to kính ra bốn lần, quả nhiên phát hiện có người trong bụi cỏ.



Haiz...



Quân y chính là phiền phức.



Mua đồ ăn phiền phức, chơi điện tử cũng phiền phức.



Bạch Thư Hân cố tình để lộ mình, cuối cùng rơi xuống đất thành cái hộp.



"Sao không chơi nữa? Em có thể giết hắn ta."



"Chán."



Cô ấy bĩu môi nói, sự tồn tại của Lệ Nghiêm giống như án treo trò chơi, mở án treo thắng rồi thì có sảng khoái gì?



Cô ấy muốn dựa vào thực lực của chính mình, lấy được hạng nhất, được không hả!



Nhưng Lệ Nghiêm lại hiểu nhầm ý của cô ấy: "Ừ, loại trò chơi này đúng là rất chán. Tuy đồ họa rất đẹp, nhưng đúng là không đạt được cảm giác lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Môn bắn của em là chính tay anh dạy, sau này có cơ hội sẽ dẫn em đi đến trường bắn tiếp, xem xem em có thụt lùi không."



"Lệ Nghiêm, em không thích anh login chế độ thẳng thắn, chuyện gì cũng nói có bài có bản với em. Em không phải cấp dưới của anh, anh đừng dùng giọng điệu như thế nói chuyện với em."



"Những năm này, anh vẫn vậy."



Lệ Nghiêm có hơi sửng sốt, chẳng phải những năm này đều sống như thế sao?



"Trước kia em nghĩ rằng như thế rất tốt, nhưng sau khi biết anh trai của người khác làm như thế nào thì em cảm thấy anh chẳng tốt gì cả!"



"Anh trai của người khác, làm như thế nào?" Lệ Nghiêm rất nghiêm túc, giống như cậu học sinh khiêm tốn nghe giảng vậy.



Chỉ cần có thể làm Bạch Thư Hân vui, anh ta bỏ vào nhiều tâm tư hơn thì có sao? "Anh trai của người khác sẽ mua đồ ăn ngon nước uống ngon cho em gái, sẽ tặng quà cho em gái, liên tục tạo ra bất ngờ nhỏ. Sẽ hỏi han ân cần, hỏi cô ấy buổi sáng có đói không, buổi tối có lạnh không, tăng ca có mệt không. Sẽ tặng hoa hồng vào các dịp lễ tết, là hoa hồng đó! Nhớ ngày sinh nhật của em gái, muốn thường xuyên đi ra ngoài ăn cơm với em gái, liên lạc tình cảm."



"Còn anh... ngoại trừ mỗi lần về là giáo huấn em một chuyện ra thì sẽ chỉ cho em tiền tiêu vặt hàng tháng, em không hiếm lạ tiền tiêu vặt của anh!"



"Ngày lễ cũng tặng hoa? Tiết thanh minh cũng tặng?"



"Anh là óc heo à? Tiết thanh minh là lễ thờ cúng!"



"Thế chắc anh phải tặng em hoa cúc à?"



"Anh rủa em chết hả?"



Bạch Thư Hân tức đến phát điên, thật sự là gỗ mục không thể điêu khắc, đồ đầu gỗ.



"Xin lỗi, anh lỡ mồm."



Lệ Nghiêm tự biết là không nên, anh ta nói xin lỗi.



"Thanh minh, trùng dương, đông chí, những ngày này không cần chuẩn bị quà cho em, còn lại những dịp lễ khác, ngày quan trọng của phương đông phương tây, anh đều phải tặng quà cho em, biết chưa?"



"Được, anh nhớ rồi."



"Sắp đến tết nguyên đán rồi, anh hiểu, không cần em dạy chứ?" Bạch Thư Hân lén cười, tuy thân phận là anh trai, nhưng cô ấy có thể hưởng thụ đãi ngộ của bạn gái trước.



Ngộ nhỡ đợi người yêu Lệ Nghiêm xuất hiện, cô ấy sẽ chẳng còn cơ hội nữa. Cô ấy không muốn làm mình tiếc nuối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK