Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không có quan hệ gì!"



"Còn nói không có quan hệ gì, có người nhìn thấy các cậu ôm nhau ở cạnh hồ bán nguyệt, còn moa moa nữa!"



Hai người bạn cùng phòng ôm nhau, mô phỏng lại cảnh lúc đó, lúc thấy hai cô chạm môi, Hứa Minh Tâm nổi da gà.



"Cắt, cắt, đó chỉ là một sự hiểu nhầm, tớ và học trưởng trong sạch. Tớ có người trong lòng rồi, học trưởng là của các cậu!"



Bây giờ, Hứa Minh Tâm có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, nói to ra.



"Cậu có người cậu thích rồi á? Có đẹp trai không? Có giàu không, lẽ nào còn tốt hơn học trưởng Ngôn Hải hả?"



"Không nói cho các cậu biết!"



Hứa Minh Tâm vội vàng cầm lấy quyển sách, bỏ chạy mất dạng.



Hứa Minh Tâm nghe giảng môn chuyên ngành tới tận trưa, đầu óc choáng váng, cô nghiêm trọng hoài nghi thầy giáo môn kinh tế học là một người hói đầu, chính là tính những bài toán này, dùng não quá độ nên hói đầu.



Tan học xong, lại bày ra một đống bài tập!



Hứa Minh Tâm rất là đau đầu.



Bạch Thư Hân đang bận, Cố Gia Huy thì ra nước ngoài, Ngôn Hải lại không thể tìm, để tránh làm người khác hiểu nhầm.



Tiêu rồi, chỉ còn đường chết.



Giữa trưa, cô còn không ăn cơm, một mình ở trong phòng học vắt hết óc làm bài tập.



Không ngờ đột nhiên điện thoại lại reo lên.



Là Cố Gia Huy ư?



Cô ngẩn người, nhanh chóng nghe máy.



Cô không dám nói lời nào, đối diện mở lời trước, anh nói: "Sao không ăn cơm?"



"Sao anh biết?"



Hứa Minh Tâm hết sức ngạc nhiên, cô nhìn xung quanh, cô còn nghi ngờ liệu có phải Cố Gia Huy về rồi không.



"Không cần tìm, tôi chưa về."



"Anh... có phải anh lắp camera lên người tôi không vậy, sao anh biết vừa nãy tôi đang làm gì?"



"Đoán được."



"Ách..."



"Không biết làm đề à?"



"Đúng vậy, đại thần..." Hứa Minh Tâm nói với giọng đáng thương.



"Đi ăn cơm trước đi, lát nữa tôi gửi các bước giải toán qua cho em, còn cả đề mục tương tự nữa, em suy một ra ba là được."



"Thật sao? Cảm ơn đại thần, em đi ăn cơm luôn đây."



Hứa Minh Tâm hưng phấn, nhanh chóng thu dọn sách vở rồi đi ăn cơm.



Giờ này, canteen đã hết cơm rồi.



Cô mua một bát mỳ thịt bò giá mười tệ ở cổng, sau đó gửi ảnh cho Cố Gia Huy, còn gõ chữ nói: Tuy đồ ăn hữu cơ rất ngon, nhưng tôi thích ăn mỳ thịt bò hơn, lần sau anh về, tôi sẽ dẫn anh tới đây ăn.



"Ngoan, ăn cơm đi, tôi đang thả con giun trong bụng em đấy, em đang làm gì, nghĩ gì tôi đều biết hết, cho nên phải ngoan đấy."



Hứa Minh Tâm nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng ấm áp.



Thực ra, Cố Gia Huy cũng thích cô đấy nhỉ, nếu không sao anh lại chiều cô như chiều trẻ con?



Đột nhiên cô cảm thấy, cho dù ở khoảng cách xa cũng không sao, bây giờ có được tính là yêu xa không nhỉ?



Sau khi cô ăn xong, Cố Gia Huy liềm gửi công thức giải toán tới.



Cô thật sự nghi ngờ Cố Gia Huy đang đặt tai mắt ngầm bên cạnh cô, nếu không thì sao lại căn thời gian chuẩn như vậy?



Thậm chí anh còn biết hôm nay thầy giáo đã ra đề bài gì!



Cô còn chưa nói cho anh biết, nhưng anh đã biết hết rồi.



Cô đối chiếu với công thức, một đám bộ, cuối cùng cũng giải ra.



Sau đó suy một ra ba, giải tiếp đề mục mà anh gửi tới, sau đó chụp ảnh gửi qua cho anh, cô nói: "Đại thần, lần này đúng rồi chứ?"



Cố Gia Huy mở ảnh ra, phóng to nghiêm túc xem.



Đúng lúc này, Khương Tuấn cúi người đưa tài liệu, ánh mắt lướt qua nhìn thêm một cái, mỉm cười nói: "Cái này không phải là bài toán của sinh viên chưa tốt nghiệp sao? Bài toán đơn giản như vậy, cô Hứa vẫn cần dạy sao? Thế thì đầu óc cô Hứa khá..."



Chữ "ngốc" cuối cùng vẫn chưa kịp nói ra, Cố Gia Huy đã quét mắt lạnh tới.



"Vợ tôi làm sao?"



Khương Tuân đối diện với ánh mắt đáng sợ kia, không kìm được nuốt một ngụm nước miếng.



"Cô Hứa thật đúng là thông minh sáng suốt! Bài toán khó như vậy, mà một sinh viên chưa tốt nghiệp như cô ấy lại tính ra! Quả nhiên thầy giỏi thì có trò giỏi!"1



Khương Tuấn không chỉ khen Hứa Minh Tâm một lượt, thậm chí anh ấy còn khen luôn cả Cố Gia Huy.



Lúc này, sắc mặt Cố Gia Huy mới dịu đi, nhanh chóng gõ mấy chữ trên màn hình.



"Làm tốt lắm, Khương Tuấn cũng khen em đấy."



"Tất nhiên, tôi cũng siêu lắm đó, được không hả?"



Cố Gia Huy đọc tin nhắn mà Hứa Minh Tâm gửi tới, nếu như cô mà có cái đuôi, đoán chừng chắc đã vểnh lên rồi.



Môi mỏng nhếch lên, lộ ra một nụ cười ấm lòng.



Khương Tuấn trông thấy, không ngừng lắc đầu.



Làm một cẩu độc thân, hình như anh ấy không thể xem hiểu thế giới của tình lữ nữa rồi.



Trước đó, Cố Gia Huy nhìn thấy cô và Ngôn Hải ôm nhau, cái khuôn mặt thối đó, chỉ còn kém chưa đi lên giết người thôi.



Rõ ràng lúc đi thì rất là dứt khoát, điện thoại cũng không nghe, tin nhắn cũng không trả lời, nhưng giờ mới duy trì được mấy tiếng, thế mà tất cả đều đã hỏng hết rồi.



Một ông chủ lớn, lúc đang họp, được tai mắt ngầm báo tin, biết Hứa Minh Tâm vẫn đang ở phòng học giải bài tập, không nói hai lời, trực tiếp tuyên bố tạm dừng cuộc họp.



Cần giấy và bút, thế mà còn viết đề bài cho sinh viên chưa tốt nghiệp, nghiêm trang, khiến cho những thành viên hội đồng quản trị đang ngồi đó đều trợn mắt há hốc mồm.



Người này có còn là Cố Gia Huy lạnh lùng nữa không vậy?



"Lát nữa anh còn một cuộc họp, trong thời gian ngắn em không tìm được tôi, có việc gấp thì gọi điện thoại. Buổi chiều Kinh Đô sẽ có mưa to, em nhớ mang theo ô."



Cố Gia Huy dặn dò xong, thấy cô nhắn lại "Vâng", mới yên tâm bỏ điện thoại xuống, sau đó đi về phía phòng họp.



Hứa Minh Tâm ăn xong thì định đi thư viện, nhưng Cố Gia Huy nhắc nhở trời có mưa, cô nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn về ký túc một chuyến để lấy ô.



Bạn cùng phòng thấy cô, khó hiểu nói: "Hôm nay thời tiết đẹp thế này, cậu mang ô đi làm gì?"



Kinh đô gần biển, ngày hè không nóng nực quá, khí hậu và ánh sáng mặt trời đều rất vừa phải.



Thời tiết mà không cực nóng thì căn bản không cần mang ô, bôi một lớp kem chống nắng là được rồi.



"Buổi chiều có mưa."



"Sao có thể!"



"Mình xem dự báo thời tiết!"



Hứa Minh Tâm cười hì hì rồi đi ra ngoài, đằng sau truyền đến tiếng cảm thán của bạn cùng phòng.



Các cô ấy lên baidu tra dự báo thời tiết, chiều nay có mưa thật, hơn nữa còn mưa to.



...



Hứa Minh Tâm đi tới thư viện, thế mà trùng hợp gặp Ngôn Hải.



"Ngồi đây đi, đúng lúc anh đã lấy mấy quyển cơ sở, rất hợp cho em đọc. Không phải em sắp thi chứng chỉ kế toán sao, đúng dịp đọc nhiều chút."



Hứa Minh Tâm hơi phân vân, không biết có nên ngồi cạnh anh ta không.



Xung quanh, rất nhiều bạn học đang nhìn bọn họ, cảm giác là lạ.



Chuyện hôm qua vốn đã xôn xao rồi.



"Cho dù không làm được người yêu, chúng ta cũng là bạn bè mà, phải không?"



Ngôn Hải vừa nói câu này ra, toàn trường ồ lên.



Đúng là giữa hai người có gian tình, nhưng nghe giọng điệu của Ngôn Hải, chắc là Ngôn Hải tỏ tình xong bị từ chối rồi.



Trời, Hứa Minh Tâm này mất não rồi hả? Trai đẹp cũng từ chối hả?



"Thói đời gì thế này! Trai đẹp tỏ tình cũng bị từ chối hả, anh tỏ tình với em đi, có đánh chết em em cũng không từ chối anh!"



"Đúng thế đúng thế, Hứa Minh Tâm này có lai lịch gì đấy?"



"Cô ta không có tên tuổi gì, nhưng chị cô ta là bạn gái của cháu đích tôn nhà họ Cố, sau này sẽ gả vào nhà giàu."



Các bạn học xì xào bàn tán, trong lúc nhất thời, thư viện đều ồn ào.



Hứa Minh Tâm quét mắt nhìn những cuốn sách đó, cô nói: "Những cuốn sách này, bạn trai em đã chuẩn bị cho em rồi."



Lần trước Cố Gia Huy đã chọn cho cô mấy quyển sách, vừa khéo chính là mấy quyển mà Ngôn Hải tìm.



"Em đến mượn sách nên không ngồi, học trưởng từ từ xem." Hứa Minh Tâm hóa giải xấu hổ, quay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK