Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chất lượng giấc ngủ của Mặc Sơ vẫn luôn giảm xuống.
Đặc biệt là sau khi Mộ Ngạn Hạo xảy ra chuyện, cô mất ngủ rất nghiêm trọng.
Trước đây cô sẽ đi ra khỏi câu chuyện của người khác rất nhanh.
Nhưng mà, bây giờ là câu chuyện của chính mình, cô càng ngày càng lún vào trong đó.
Nóng lòng, lo âu, mất ngủ, vành mắt cô cũng càng ngày đen nghiêm trọng.
Quyền Đế Sâm đã đón hai đứa con từ chỗ nội về để bầu bạn với Mặc Sơ.
Có con bầu bạn, Mặc Sơ không còn cô độc như thế nữa.
Các con cho cô nguồn năng lượng tích cực.
Con gái hát cho cô nghe, con trai đánh võ cho cô xem.
Mặc Sơ nhìn hai đứa bé một trái một phải rúc vào mình, cô nhắm mắt lại, từ từ đi vào giấc ngủ.


Bình thường, cô cũng sẽ đi đón các con tan hộc.
Cô cố gắng hết sức làm cho bản thân bận rộn lên, xử lý xong công việc, cô liền đi đón các con.
Hôm nay, khi cô đang đọc sách ở thư viện, thì bất ngờ gặp Cố Vãn Vãn.
"Vãn Vãn..." Mặc Sơ gọi cô ấy một tiếng.
Cố Vãn Vãn thấy Mặc Sơ tiều tụy hốc hác, cô ấy vươn tay ra, ôm cô: "Sơ Sơ, dạo gần đây tôi cũng rất buồn bực, tôi đã biết một số chuyện của cậu, tôi cũng không giúp được!"
"Tôi biết." Mặc Sơ gật đầu: "Lát nữa đi cùng không?"
"Được!" Cố Vãn Vãn gật đầu: "Tôi đi mượn một quyển sách trước đã nhá!"
Sau khi hai người mượn sách thư viện xong, bọn họ cùng đi trên con đường có bóng cây ngoài thư viện.
"Công việc vẫn thuận lợi chứ?" Mặc Sơ hỏi cô ấy.
Cố Vãn Vãn mỉm cười nói: "Nếu tôi tiếp tục công có công việc, tôi sẽ điên thật đấy! Còn nữa, tôi rất thích công việc của tôi!"


Cô ấy nói đến đây, thì nhìn Mặc Sơ: "Chuyện của Mộ Ngạn Hạo, tôi biết là trong lòng cậu đau đớn, nhưng mà, chuyện đã qua thì để nó qua đi! Sơ Sơ, đời này cậu toàn vất vả, tôi vẫn mong là cậu hạnh phúc."
"Có lẽ, cả đời này tôi cũng sẽ không an lòng." Mặc Sơ nói: "Mộ Ngạn Hạo trẻ như thế, có sức sống như thế, tôi không giết cậu ấy, cậu ấy lại vì tôi mà chết! Nhưng, cho dù thế nào thì tôi cũng sẽ làm tấm gương tốt cho các con! Tôi sẽ sống kiên cường."
Cố Vãn Vãn vỗ vai cô: "Anh Đế Sâm đối xử tốt với cậu là đủ rồi! Trong cõi hồng trần muôn trượng, tìm được một người yêu thương cậu, là có thể quên đi mọi đau khổ, không giống tôi..."
"Thật ra, Trạch Dã cũng rất cưng chiều cậu!" Mặc Sơ đứng ở góc độ của người quan sát nói: "Có khả năng là người trong cuộc thì mơ hồ, người ngoài cuộc tỉnh táo, tôi có thể nhìn ra đấy."
Cố Vãn Vãn gật đầu: "Nhưng, tôi sợ anh ấy..."
Mặc Sơ nhìn cô ấy: "Tại sao?"
"Cậu nghĩ đi, người thân ở chung sớm chiều, đột nhiên thay đổi tình cảm!" Cố Vãn Vãn kinh hãi nói: "Hóa ra mọi cưng chiều yêu thương của anh ấy đều là vì trong lòng có một bí mật không thể nói!"


"Cậu nghĩ đi, người thân ở chung sớm chiều, đột nhiên thay đổi tình cảm!" Cố Vãn Vãn kinh hãi nói: "Hóa ra mọi cưng chiều yêu thương của anh ấy đều là vì trong lòng có một bí mật không thể nói!"
Mặc Sơ cũng sợ.
Bắt đầu từ lúc kết hôn, Quyền Đế Sâm đã rất chiều cô.
Người ngoài nhìn vào, cô là người hạnh phúc biết bao!
Nhưng, kết quả thì sao? Nhà họ Mặc chỉ là kẻ thù của anh mà thôi!
Anh cưới con gái nuôi của kẻ thù, lúc đó anh có cảm xúc gì vậy?
"Đúng vậy, đàn ông đúng là một sinh vật đáng sợ." Mặc Sơ đồng ý: "Hạnh phúc mà ta vẫn tưởng, chẳng qua chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, tan như bọt xà phòng mà thôi."
"Tôi cũng vậy!" Cố Vãn Vãn tự giễu một tiếng: "Tôi tưởng anh trai tôi là người tốt với tôi nhất thế giới, nào ngờ anh ta lại...."
Cùng là người lưu lạc nơi chân trời, gặp lại hà cớ gì quen nhau.
Một đôi bạn thân, tìm được chủ đề chung, nói một cái là không dừng lại được.


Một đôi bạn thân, tìm được chủ đề chung, nói một cái là không dừng lại được.
Khi hai người đang nói chuyện, đột nhiên phía trước có người hô lên: "Có người muốn nhảy lầu, mau báo cảnh sát..."
Mặc Sơ và Cố Vãn Vãn đưa mắt nhìn nhau, hai người cũng đi qua.
Trên tay bọn họ đều đang cầm một quyển sách, người khác không quen bọn họ, còn tưởng là sinh viên đại học cơ!
Mặc Sơ từ trong đám ngườ nhìn lên, cô lập tức hít một ngụm khí lạnh!
"Chị Hương..." Mặc Sơ chỉ cảm thấy, một cỗ khí lạnh chảy từ đầu đến chân, cứ như thể cô đang đứng trong điện Diêm Vương lạnh lẽo vậy.
Cố Vãn Vãn cũng đã nhìn thấy, đây là mẹ ruột của Mặc Sơ mà!
Con trai ruột của Vạn Hương chết rồi, bà ta cũng không muốn sống nữa!
"Chị Hương..." Mặc Sơ hét to một tiếng: "Đừng mà!"
Bất luận có như thế nào, sống là sẽ có hy vọng.


Một người tuyệt vọng đến mức độ không muốn sống nữa, đó thật sự là sống không bằng chết!
Mặc Sơ vẫy tay với bà ta, bà ta không được chết, bà ta không được chết!
Vạn Hương đứng trên mép sân thượng tòa nhà, bà ta nhìn ra xa, dường như bà ta đang nghĩ về chuyện cũ.
Chỉ có điều, trước nay chuyện cũ chính là chuyện nghĩ lại mà kinh!
"Chị Hương..." Mặc Sơ gọi bà ta.
Mặc Sơ dùng hết sức gọi tên bà ta.
Hình như Vạn Hương đã nghe thấy tiếng gọi trong đám người, bà ta nhìn sang đây với ánh mắt đờ đẫn.
"Mặc Sơ..." Vạn Hương nỉ non.
Đây là con gái của bà ta!
Đứa con gái mà bà ta sinh vào năm 17 tuổi, Mặc Sơ số khổ cỡ nào mới có một thân thế kinh khủng như thế!


"Mặc Sơ, con nhất định phải sống thật tốt..." Vạn Hương thấp giọng nói nhỏ.
"Đừng mà!" Mặc Sơ nhìn bà ta, lắc đầu: "Ngạn Hạo cũng không muốn chị làm như thế này! Chuyện chị phải làm bây giờ là chị và tôi cùng đi tìm kẻ thù, trả thù cho Ngạn Hạo, bây giờ thù còn chưa báo, Ngạn Hạo đã gặp chị, cậu ấy cũng sẽ tức giận..."
"Báo thù ư?" Hình như Vạn Hương không biết cô đang nói gì: "Mẹ muốn báo thù..."
Lúc này, tiếng còi xe cảnh sát đi đến đây vang lên.
Lính phòng cháy chữa cháy cũng bắt đầu dựng đệm hơi ở dưới đất, người đàm phán cũng đã lên sân thượng.
Mặc Sơ tiếp tục nói chuyện với bà ta, hy vọng bà ta có thể lạc đường biết quay lại, không làm chuyện ngốc nghếch nữa.
Vạn Hương cũng cảm thấy là, bà ta còn phải báo thù!
Khi bà ta đang định lùi về, nào ngờ, chân trượt một cái, trái lại là lộn nhào một cái, ngã từ trên sân thượng xuống.
"A..." Tất cả mọi người đều kinh hãi hô lên.


Chỉ thấy bóng dáng Vạn Hương đang không ngừng rơi xuống, tốc độ cũng càng ngày càng nhanh!
Trái tim của Mặc Sơ cũng dâng lên tận cổ họng, giờ phút này cô không dám chứng kiến mẹ ruột chết đi nữa!
Nếu mà là như thế, cô thật sự thật sự sẽ suy sụp.
Nhân viên phòng cháy chữa cháy đã trải một tấm nệm khí rất to ở bên dưới mặt đất, khi Vạn Hương rơi xuống từ trên tầng cao, thì "bụp" một tiếng, rơi xuống đệm hơi.
Quần chúng xung quanh cũng vô cùng lo lắng.
Sắc mặt Mặc Sơ tái nhợt, ánh mắt cực kỳ hoảng sợ.
Cố Vãn Vãn nắm chặt lấy tay cô: "Sơ Sơ, không sao, nhân viên phòng cháy chữa cháy đã nâng bà ấy ra rồi..."
Lúc này, nhân viên phòng cháy chữa cháy đi vào trong tấm nệm hơi, kiểm tra xem Vạn Hương có bị thương không, rồi khiêng bà ta ra.."
"Chị Hương..." Mặc Sơ vội vàng chạy tới: "Chị Hương, chị không được làm chuyện ngu ngốc nữa!"


Vạn Hương vươn một tay ra ôm chặt lấy Mặc Sơ: "Xin lỗi, xin lỗi..."
Cố Vãn Vãn ở bên cạnh nhìn hai mẹ con bọn họ ôm nhau khóc, cô ấy cũng nhớ mẹ rồi!
"Chị Hương, có cần đi bệnh viện khám không?" Cố Vãn Vãn hỏi bà ta: "Chị có thấy đau ở đâu không?"
"Mẹ không có bị thương." Vạn Hương ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt: "Là mẹ quá yếu đuối, trước kia là thế, bây giờ vẫn..."
Mặc Sơ lắc đầu: "Đừng nói nữa, chị không sao là được rồi!"
Mặc Sơ không yên tâm, sau đó cô vẫn đưa bà ta đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là không có bị thương, cô mới yên tâm.
Bởi vì sự ra đi của Mộ Ngạn Hạo, Mặc Sơ cũng không cố chấp từ chối Vạn Hương nữa.
Vạn Hương vẫn quay về bên cạnh Mộ Thế Trung, Mộ Thế Trung vẫn im lặng, một câu cũng không nói.
Hai người già mất con, công ty của Mộ Thế Trung chịu thiệt hại nặng nề, ông ta lại bị Quyền Đế Sâm đùa bỡn, cho dù ông ta muốn đông sơn tái khởi, thì cũng là lực bất tòng tâm.


Vạn Hương ngày ngày đi phố lớn ngõ nhỏ, muốn tìm tung tích của Long Yên.
Mặc Sơ vẫn thương Vạn Hương, cho dù ngoài miệng cô không nói.
Mặc Sơ đi vào trong tù.
Cô đã gặp Long Diệu Thiên!
Long Diệu Thiên trải qua một thời gian điều trị, bây giờ cơ thể đã khỏe lên rất nhiều.
Long Diệu Thiên không ngờ là Mặc Sơ sẽ tới, ông ta liếc mắt nhìn người phụ nữ này, tiều tụy mà trắng bợt.
"Gặp phải vấn đề khó gì rồi, có thể nói với tôi!" Long Diệu Thiên uy hiếp cô không được, ông ta đổi đi đường tình thân: "Nói không chừng, tôi có thể giúp được cô!"
"Long Yên ở đâu?" Chắc hẳn Long Diệu Thiên đủ hiểu con gái ông ta!
Bởi vì chiêu thức của hai bố con đều giống nhau.


Long Diệu Thiên suy nghĩ: "Yên Nhi là một người vô cùng cố chấp, nó muốn làm một chuyện thì nhất định sẽ làm đến cùng! Chắc chắn là con bé vẫn đang ở thành phố S, con bé vẫn chưa rời khỏi đây."
Long Diệu Thiên suy nghĩ: "Yên Nhi là một người vô cùng cố chấp, nó muốn làm một chuyện thì nhất định sẽ làm đến cùng! Chắc chắn là con bé vẫn đang ở thành phố S, con bé vẫn chưa rời khỏi đây."
"Tôi muốn địa chỉ cụ thể mà cô ta sẽ đi" Mặc Sơ trầm giọng nói.
Long Diệu Thiên ngưng mắt nhìn cô: "Con bé đã nương nhờ vào Thiên Tàn đường, cô có phát hiện ra, người chân chính có thế lực trong Thiên Tàn đường là ai không?"
"Úc Lạc Hàn?" Mặc Sơ ngưng thần: "Nhưng mà, Úc Lạc Hàn không có khả năng thu nhận cô ta!"
Long Diệu Thiên gật đầu: "Tôi bảo cô tìm Úc Lạc Hàn, không phải vì anh ta sẽ thu nhận Yên Nhi, mà là anh ta hiểu cách thức hoạt động bên trong Thiên Tàn đường nhất!"
Điểm này thì Mặc Sơ đồng ý.
Cô quay người chuẩn bị rời đi.
"Sơ Nhi..." Long Diệu Thiên gọi cô lại.
Mặc Sơ cảm thấy một cơn buồn nôn: "Đừng gọi tôi như vậy! Ông không xứng!"


Long Diệu Thiên cũng không tức giận: "Nếu mà có thời gian rảnh thì tới thăm tôi nhiều hơn nhé!"
"Chắc là ông biết, không có việc gì thì tôi không vào điện tam bảo!" Mặc Sơ tới, tất nhiên là để tìm kiếm tung tích của Long Yên.
"Tông không để ý!" Long Diệu Thiên ngưng mắt nhìn cô, ánh mắt chứa tình cảm hổ thẹn: "Trước đây, là tôi có lỗi với cô! Bây giờ tôi đã tỉnh ngộ rồi, tôi muốn bù đắp cho cô..."
"Nực cười!" Mặc Sơ quay người lại: "Vào khoảnh khắc ông biết rõ tôi là con gái ông, mà vẫn nổi lên sát tâm, lúc đó là tôi đã biết, con người ông tuyệt đối không có ý hối cải! Ông đừng diễn trò trước mặt tôi nữa!"
Long Diệu Thiên vẫn thể hiện vẻ mặt buồn bã bi thương: "Tôi cũng có lỗi với mẹ cô..."
Lúc này, Mặc Sơ cũng không khống chế được cảm xúc của mình nữa, cô nói: "Sao ông có thể cầm thú như vậy? Bà ấy mới 16 tuổi, ông cũng xuống tay được ư?"
Long Diệu Thiên lập tức kể lể: "Là bà ấy quyến rũ tôi mà! Trong lúc nhất thời tôi giữ mình được, tôi có sai, tôi không biết bà ấy chưa thành niên... Nhưng mà, tôi cũng là người bị hại, đứa bé..."


Long Diệu Thiên vẫn thể hiện vẻ mặt buồn bã bi thương: "Tôi cũng có lỗi với mẹ cô..."
Lúc này, Mặc Sơ cũng không khống chế được cảm xúc của mình nữa, cô nói: "Sao ông có thể cầm thú như vậy? Bà ấy mới 16 tuổi, ông cũng xuống tay được ư?"
Long Diệu Thiên lập tức kể lể: "Là bà ấy quyến rũ tôi mà! Trong lúc nhất thời tôi giữ mình được, tôi có sai, tôi không biết bà ấy chưa thành niên... Nhưng mà, tôi cũng là người bị hại, đứa bé..."
Mặc Sơ cũng không biết năm đó giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, Long Diệu Thiên một mực chắc chắn, năm xưa là Vạn Hương câu dẫn ông ta!
Vạn Hương cũng không đề cập đến chuyện năm đó trước mặt Mặc Sơ, bà ta biết là bà ta có lỗi với Mặc Sơ!
Mặc Sơ không rảnh để ý đến dáng vẻ mèo khóc chuột giả vờ nhân từ của ông ta, cô quay người đi ra ngoài.
Long Diệu Thiên lại nở nụ cười nham hiểm, xem ra, Mặc Sơ không hề biết chuyện năm đó.
Ông ta vẫn có thể lợi dụng sự lương thiện và yếu đuối của Mặc Sơ, tìm cách cho mình có cơ hội ra tù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK