Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 316: Sủng thê cuồng ma là vua dấm chua
"Anh đã nhìn ra là tôi cố tình, thế anh còn không mau rời đi đi? Đừng có mà ở đây tự chuốc lấy mặt nữa!"
"Cô... tôi có lòng tốt tỏ tình với cô, cô không nhận tình cảm, cô còn bảo tôi tự chuốc lấy mất mặt? Nếu không phải trông cô xinh, lại còn có quan hệ không nhỏ với nhà họ Ngôn, cô nghĩ tôi có thể xem trọng cô sao? Quả nhiên, cho dù có khoác lên cái áo ngoài của nhà họ Ngôn rồi thì vẫn không thay đổi được sự thấp hèn trong xương tủy cô!"
Tiêu Bân trở mặt hoàn toàn, hung tợn nói.
Mọi người xung quanh bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.
Không ngờ trông Tiêu Bân cũng giống người đấy, không ngờ con người thật lại là như thế này.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy có người lấy điện thoại ra quay video, cô cố tình thêm mắm thêm muối nói.
"Tỏ tình thất bại, anh liền mắng người có đúng không hả? Anh mắng tôi thấp hèn trong xương ư? Mọi người đã nghe thấy hết rồi! Mọi người phải nhìn cho rõ cái người trước mặt này, tiêu chuẩn tìm đối tượng của anh ta là vừa nhìn dung mạo mà cũng nhìn gia thế nữa, người đàn ông nông cạn như này, các cô gái nhất định phải né ra đấy!"


Hứa Minh Tâm nói rất to, người xung quanh cũng nghe thấy, tất cả các nữ sinh độc thân đều gật đầu.
Người đàn ông như thế này căn bản là không động đến đâu, quá dối trá.
Tiêu Bân chú ý thấy có người đang chụp ảnh, anh ta lập tức xông lên trước làm rớt điện thoại của cô ấy.
"Các người ai dám chụp, ông đây tìm người đánh chết các người, đừng chụp nữa!"
"Anh còn dám đe dọa người khác ư? Mọi người, nếu ai quay video rồi tung mạng xong bị người ta đánh, thì cứ đến tìm tôi, tôi nói với bố nuôi, mẹ nuôi tôi, để bọn họ xử lý. Không được nữa thì tôi đi tìm ông Cố, ông cũng rất quý tôi, tôi đi tìm ông ấy lấy lại công bằng."
"Tốt lắm!"
Trong đám người có người vỗ tay.
Cô lôi vợ chồng Ngôn Dương ra nói, cũng lôi cả Cố Gia Bảo ra, Tiêu Bân mặt đỏ bừng bừng thành màu gan heo rồi.
Anh ta chỉ vào mũi Hứa Minh Tâm, anh ta tức lắm, cuối cùng anh ta không nén được giận, xoay người rời đi.


Lúc Hứa Minh Tâm đi ngang qua cành hoa hồng, cô còn dẫm hai cái thật mạnh.
Hừ, còn lâu cô mới thích hoa của loại người đểu cáng này.
Cô đi tới giao lộ, nhìn thấy Cố Gia Huy đang ngồi trên ghế lái.
Qủa nhiên là anh.
Cô nhanh chóng lên xe, ngồi cạnh anh.
Sắc mặt Cố Gia Huy rất khó coi, âm u, không nói một lời.
Bầu không khí trong xe thực quỷ dị.
Cô liếc mắt nhìn Khương Tuấn ở đằng sau, anh ấy đang lạnh run, mắt liếc Cố Gia Huy, ý tứ cực kỳ rõ ràng.
Anh vẫn đang tức giận, đang nổi nóng, còn chưa tiêu đâu.
Hứa Minh Tâm cũng sợ xui xẻo, trên đường đi cô cũng không dám nói chuyện.
Cố Gia Huy lái xe đi với tốc độ rất nhanh, dọa cô phải vội vàng thắt dây an toàn.


Cuối cùng, chiếc xe vững vàng dừng ở cổng biệt thự.
Cố Gia Huy xuống xe, khi cửa xe đóng lại có phát ra một tiếng rầm.
Hứa Minh Tâm vội vàng đi theo.
Cô nhìn về phía Khương Tuấn: "Kỹ thuật lái xe của Cố Gia Huy tốt thế à?"
"Qủa thật chính là lão tài xế nổi danh đấy có được không hả? Nếu mà cho tôi lái cái màn chấn động lòng người vừa nãy, chắc chắn tôi sẽ tông vào người khác, khong ngờ ông chủ tính rất thích đáng, không nhiều một tấc không ít một tấc, thật sự giỏi."
"Sao anh ấy vẫn còn tức giận vậy? Chẳng phải sự việc đã giải quyết rồi sao?"
"Phỏng chừng là... bị kích thích rồi á?"
"Em ở ngoài nói thầm cái gì hả, còn không mau vào đi."
Giọng nói trầm thấp của Cố Gia Huy truyền tới, cô không nhịn được rụt đầu, vội vàng thay giày đi vào.


Thế mà anh chưa tìm mình "tâm sự", mà là gọi Khương Tuấn vào thư phòng.
Cánh cửa thư phòng vừa đóng lại, Khương Tuấn đã bắt đầu run rồi.
Tại sao... tại sao lại gọi mình anh ấy vào chứ, lẽ nào là muốn cho mình hai quyền, xả giận sao?
Anh ấy không chờ Cố Gia Huy mở lời, đã giành trước một bước nói: "Ông chủ, oan có đầu nợ có chủ, nếu anh cảm thấy trong lòng khó chịu, anh nói cho tôi biết, tôi lập tức đi tìm người tẩn tên nhóc không biết điều kia một trận!"
"Cậu nói đúng, tẩn cậu ta một trận cho tôi, tiện thể đi sang nhà họ Tiêu cảnh cáo một tiếng, không cần lấy danh nghĩa của tôi, tùy tiện phái một người lấy danh nghĩa của nhà họ Ngôn."
Mặc dù Cố Gia Huy tức giận, nhưng vẫn chưa đủ để mất lý trí, anh vẫn biết mình đang làm cái gì.
Khương Tuấn nghe vậy thì thở phào một hơi, chỉ cần không đánh mình, hết thảy đều dễ nói.
"Thế bây giờ tôi đi làm..."


Anh ấy nói xong, đang định quay người rời đi, nhưng mà lại bị Cố Gia Huy gọi lại.
"Đợi đã."
"Sao vậy, ông chủ."
Khương Tuấn khó hiểu, nhìn khuôn mặt âm trầm kia của Cố Gia Huy, mi tâm nhíu lại, môi mỏng mím thành một đường cong lành lạnh, cả người từ trên xuống dưới đều bao phủ lệ khí đáng sợ.
Trông anh có vẻ là muốn nói lại thôi, không biết phải mở lời thế nào.
Một lúc sau, anh nặng nề nói: "Con gái đều thích loại trò này à?"
"Loại nào? Tặng hoa hồng ạ?"
"Coi như thế."
"Đó đương nhiên rồi, phụ nữ như hoa, tặng hoa tất nhiên là chuyện nên làm. Phụ nữ thích quần áo, túi xách, giày, trang sức châu báu, đồ chơi lông xù, mèo, chó, còn có heo Hà Lan, sóc sin sin, thích hoa hoa cỏ cỏ, thích các loại đồ ăn ngon..."


"Phụ nữ, loại sinh vật này, những thứ mà cô ấy thích thật sự là quá nhiều, to thì ngôi sao ánh trăng, nhỏ thì một thỏi son, đồ dưỡng da..."
"Mặc dù tôi chưa yêu đương bao giờ, nhưng tôi lại hiểu đấy. Phụ nữ trên đời này, chính là muốn các kiểu mua mua mua, toàn là dùng tìm đập ra!"
"Nói như thế nào?"
Cố Gia Huy truy hỏi: "Hôm nay tặng hoa, hôm khác bất ngờ tổ chức một bữa tối dưới ánh đèn lung linh, qua một vài ngày nữa thì đi công viên trò chơi. Xa xỉ phẩm đồ cao cấp, đồ số lượng giới hạn, mua mua mua. Sơn ư? Ra bao nhiêu màu thì mua bấy nhiêu màu. Hoa hồng? Hồng đỏ, hồng xanh, hồng trắng, chỉ cần anh muốn, thì trồng một mẫu cũng không thành vấn đề, anh xem đi,
phụ nữ khó dỗ biết bao?"
"Thế tại sao Hứa Minh Tâm chỉ thích ăn ăn ăn?"
"Con gái là động vật hưởng thụ tinh thần, ngoại trừ ăn ra, thì còn thích các loại đồ vậy xinh và thú vị, bất kể lớn nhỏ, bất kể sinh vật sống hay là vật chết, hiểu chưa?"


Khương Tuấn nói đến miệng đắng lưỡi khô, nhìn thấy trên bàn anh có cốc nước, anh ấy hỏi: "Ông chủ, tôi uống ngụm nước được không? Anh đã uống nó chưa?"
Khương Tuấn nói đến miệng đắng lưỡi khô, nhìn thấy trên bàn anh có cốc nước, anh ấy hỏi: "Ông chủ, tôi uống ngụm nước được không? Anh đã uống nó chưa?"
"Chưa."
Khương Tuấn tiến lên uống ừng ực, sau đó Cố Gia Huy từ tốn nói một câu: "Tối qua còn thừa."
"Ách..."
"Thế tôi phải dỗ dành Hứa Minh Tâm như thế nào?" Cố Gia Huy tiếp tục hỏi.
"Cái này... tùy bệnh hốt thuốc."
"Ví dụ."
"Cô ấy thích ăn, không chỉ làm thỏa mãn từ mặt ăn, còn phải xem cô ấy hứng thú với cái gì khác nữa, cô ấy thích cái gì thì tặng cái đó."
"Thích cái gì tặng cái đó?"
Cố Gia Huy nghe vậy thì rơi vào trầm tư, trong đầu chợt lóe ra một ý, anh chợt nghĩ ra cái gì đó rồi.


"Năm nay cho gấp đôi kỳ nghỉ phép."
"Thật ạ?"
Khương Tuấn vui mừng khôn xiết.
"Ra ngoài đi, buổi tối ở lại ăn cơm, đông người cho vui."
"Vâng!"
Khương Tuấn không chỉ đại nạn không chết, còn lấy được gấp đôi kỳ nghỉ phép, thật là vui.
"Trước tiên đi dạy dỗ tên nhóc kia một chút, người phụ nữ của tôi mà cũng dám ngấp nghé, đúng là chán sống rồi."
Cố Gia Huy vừa nghĩ đến chuyện trước đó, ánh mắt trở nên thâm thúy, lóe ra tia âm u.
Khương Tuấn tỏ ý đã rõ, anh ấy đi ra cửa liền gọi điện giao nhiệm vụ.
Không đến nửa tiếng đồng hồ đã truyền tới tin tức, tên nhóc đó đã bị đánh đến nỗi bị thương nặng nhập viện rồi, sẽ không chết người, nhưng mà hai tháng sẽ không chạy nhảy được.


"Trước tiên đi dạy dỗ tên nhóc kia một chút, người phụ nữ của tôi mà cũng dám ngấp nghé, đúng là chán sống rồi."
Cố Gia Huy vừa nghĩ đến chuyện trước đó, ánh mắt trở nên thâm thúy, lóe ra tia âm u.
Khương Tuấn tỏ ý đã rõ, anh ấy đi ra cửa liền gọi điện giao nhiệm vụ.
Không đến nửa tiếng đồng hồ đã truyền tới tin tức, tên nhóc đó đã bị đánh đến nỗi bị thương nặng nhập viện rồi, sẽ không chết người, nhưng mà hai tháng sẽ không chạy nhảy được.
Khương Tuấn cũng cử người đi tới nhà họ Tiêu một chuyến, cảnh tỉnh mấy câu, bố của Tiêu Bân nghe tin thì lại xông vào bệnh viện, tát ông con trai đang nằm trên giường bệnh hai cái thật đau, rồi bảo anh ta mà còn dám động vào nhà họ Ngôn nữa thì sẽ đánh gãy chân chó của anh ta.
Cố Gia Huy nghe vậy, thì mới cảm thấy cơn tức trong lòng đã nguôi đi nhiều.
Khương Tuấn nói xong, thấy sắc mặt anh đã tốt lên nhiều, anh ấy cũng không kìm được trêu: "Ông chủ, không ngờ anh ghen kinh thế, sao trước đây tôi không phát hiện ra anh là vua dấm chua nhỉ?"


Chương 317: Em dỗ tôi đi
"..."
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, anh nhìn sang với ánh mắt bất thiện.
"Cái đó, cô Hứa bảo tôi đi xuống phòng bếp hỗ trợ, tôi đi trước đây."
Khương Tuấn vội vàng bỏ chạy.
Cố Gia Huy đau đầu day day mi tâm.
Hình như đúng là anh ghen rồi, trước đây Hứa Minh Tâm còn cười mình, anh không muốn thừa nhận.
Một ông sếp lớn, ăn dấm của loại tép riu, thật sự là không đáng.
Nhưng mà... không chịu đuộc.
...
Khương Tuấn đi tới phòng bếp, Hứa Minh Tâm đang học làm món ăn với dì Lưu, nhìn thấy anh ấy tới, cô nói: "Cố Gia Huy vẫn ổn chứ? Đến giờ vẫn chưa thấy ra khỏi thư phòng, rốt cuộc là đang giận cái gì vậy?"'


"Ông chủ là ghen đấy, đang tự mình hờn dỗi!"
Khương Tuấn không nhịn được trêu.
"Ghen á?"
"Đúng thế, nhìn thấy có người tỏ tình với cô, còn bày trận lớn như thế, anh ấy chịu kích thích rồi. Tôi cứ tưởng ông chủ độ lượng lắm, nhưng giờ xem ra, không ngờ lại là một người hẹp hòi."
"Cậu nói câu này thì phải cẩn thận một chút, đừng để bị ông chủ nghe thấy."
Dì Lưu mỉm cười nói.
Khương Tuấn nghe vậy thì lập tức nhìn ra sau lưng, chắc chắn Cố Gia Huy chưa xuống anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Minh Tâm bỗng nghĩ đến một chuyện.
"Anh đã đi theo Cố Gia Huy bao lâu rồi?"
"Hơn bốn năm rồi, cũng sắp năm năm rồi."


"Thế có nghĩa là, sau khi Cố Gia Huy về nước là anh đi theo anh ấy luôn à?"
"Ừ, đúng là như thế."
"Thế chuyện trước đây của anh ấy, anh có biết không?"
"Cái này... tôi không rõ, chú An là người luôn đi theo ông chủ, có thể sẽ hiểu triệt để hơn tôi. Những chuyện riêng của bốn năm trước tôi không biết, ông chủ cũng chưa kể với tôi bao giờ. Con người ông chủ, cô cũng biết rồi đấy, rất ít khi đề cập đến chuyện quá khứ."
Nghe thấy vậy, Hứa Minh Tâm bỗng phát hiện ra là Khương Tuấn nói rất đúng.
Đúng là Cố Gia Huy chưa bao giờ nhắc đến chuyện quá khứ.
Cô chỉ biết anh từng sống rất khổ, bốn năm này rất đau khổ, luôn bị thù hận dày vò.
Nhưng anh của bốn năm trước là người như thế nào nhỉ?
Cô từng xem bức ảnh bị rách một bên trong thư phòng, anh và Cố Trường Quân đứng chung với nhau, mỉm cười xán lạn.


Lúc đó, trong đôi mắt anh chưa có nhiều thần sắc phức tạp như này.
Cố Gia Huy của trước kia có dáng vẻ như thế nào nhỉ?
Cô không kìm được hơi tò mò.
Đúng lúc này, chú An đi xuống tầng, đi đến đây xem.
Hứa Minh Tâm hỏi câu chưa được hỏi.
"Trước đây, ông chủ như thế nào?"
Chú An nghe vậy, ánh mắt lóe lên.
"Chưa xảy ra chuyện đó, anh ấy ở Manleton là dáng vẻ gì? Chú chỉ cần lén nói cho cháu biết, có phải là có rất nhiều cô gái theo đuổi anh ấy đúng không là được rồi, cháu khá hứng thú với cuộc sống tình cảm của anh ấy."
Cô cười hì hì nói, cô nghĩ Cố Gia Huy đẹp trai như này, chắc chắn trước kia anh là một người được nhiều người thích.
Con gái nước ngoài lại cởi mở như thế, chắc chắn là cũng không ít người theo đuổi anh.


Con gái nước ngoài lại cởi mở như thế, chắc chắn là cũng không ít người theo đuổi anh.
"Cái này... cuộc sống tình cảm của ông chủ, tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ phụ trách chăm sóc sinh hoạt thường ngày của anh em cậu ấy mà thôi. Hai cậu chủ và cô Ôn lúc nào cũng ở cùng nhau, tôi cũng không rõ nữa."
Chú An đánh bài qua loa.
Ông ấy cũng không thể nói cho Hứa Minh Tâm biết, trước đó, ông chủ cũng có một đoạn tình cũ khó quên chứ.
Lại còn là mối tình đầu của ông chủ, ông chủ đã trả giá rất nhiều, nhưng lại kết thúc bằng cách đó.
Cô ta lại là một trong những sát thủ giết hại cậu hai, sau đó đoạn tình cảm này cũng kết thúc từ đây.
Sau khi Cố Gia Huy về nước, Manleton Bonnie liền biến mất hoàn toàn.
Nghe nói vì tìm kiếm anh, người phụ nữ đó thiết chút quật ba tấc đất lên, và đã gây ra động tĩnh rất lớn ở Manleton.
Bốn năm nay, ông chủ chưa từng nhắc đến tên của người phụ nữ đó, nó đã trở thành điều kiêng kị từ lâu rồi.
"Chú cũng không biết à? Thần bí thế á!"


"Chú cũng không biết à? Thần bí thế á!"
"Nếu trước đây ông chủ từng yêu đương với người khác, cô sẽ không ghen chứ?"
"Không đâu."
"Tại sao?"
"Có người thích anh ấy, chứng tỏ anh ấy có sức hấp dẫn, chứng tỏ người đàn ông mà tôi chọn không có sai. Không biết cũng không sao, dù sao thì sau này sống tốt là được rồi."
Hứa Minh Tâm thản nhiên nhún vai, cô không có hỏi thêm cái gì, dẫu sao thì có hỏi nữa thì chú An cũng không biết.
Chú An đi ra khỏi phòng bếp, nhìn bóng lưng của Hứa Minh Tâm một cái, ông ấy thở phào một hơi.
Nhưng mong là bọn họ sẽ không gặp mặt, ông ấy quá hiểu tính khí của Lucia, mạnh mẽ như thế, bối cảnh gia đình lại hùng hậu, luôn là người người trên người khác.
Cô Hứa tâm địa thiện lương sao có thể đấu lại cô ấy cơ chứ?
...


Chẳng mấy chốc đã tới giờ ăn cơm, Hứa Minh Tâm lên tầng gọi Cố Gia Huy xuống ăn cơm.
"Hoàng thượng, bữa tối đã chuẩn bị xong, ngài xuống dùng bữa không?"
Cô gõ cửa, hận không thể dán tai lên cánh cửa luôn, lắng nghe động tĩnh bên trong.
Lạch cạch một tiếng, cửa phòng bất ngờ mở ra, cả người cô ngả vào trong lòng Cố Gia Huy.
"Cậu ba Cố..."
"Không phải là hoàng nữa nữa à?" Cố Gia Huy nhíu mày nói.
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì mỉm cười, cô nhún người, nhảy luôn lên người Cố Gia Huy.
Anh cũng phản ứng rất nhanh, hai tay lập tức đỡ mông cô, còn cô thì thuận thế kẹp hai chân vào hông anh.
Cánh tay trắng nõn choàng lên cổ anh, cả người như con gấu túi vậy.
"Hoàng thượng đã nguôi giận chưa? Có cần thần thiếp dỗ người không?"


"Ừ, dỗ tôi đi."
Anh không vội đi ra, mà là quay về chỗ ngồi, để Hứa Minh Tâm lên bàn làm việc.
Bàn làm việc thần thánh như này, bị cô làm ghé ngồi, văn liện ở dưới mông cô, chắc sẽ không có vài tỉ chứ.
"Hôn anh, ôm anh? Dỗ dành anh như thế à?"
"Được."
Cố Gia Huy gật đầu, tỏ ý chấp nhận.
Hứa Minh Tâm tiến lên nhá một chút, hôn lên má anh, sau đó lại ôm một lúc.
"Được rồi được rồi, không giận nữa, bọn họ đang đợi chúng ta xuống ăn cơm kia kìa."
"Liệu em có cảm thấy tôi nhỏ nhen không?"
Cố Gia Huy hỏi.
Anh đưa một tay lên day day huyệt thái dương, vuốt nhẹ, anh cảm thấy hơi đau đầu.


Anh đúng là càng ngày càng yếu rồi.
"Tôi có thể... nói sự thật không?"
"Ừm, không đánh em đâu."
"Trước đó anh lái xe thật sự là quá đẹp trai, kít một tiếng, nghiến qua những bông hoa hồng đó thành mảnh vụn. Anh chưa nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông đó sợ đến nỗi suýt thì tè ra quần, anh ta sợ anh tông trúng. Tôi cũng bị anh dọa cho chết khiếp đấy, tôi sợ anh phạm tội. Không ngờ kỹ thuật lái xe của anh tốt thế, ngầu quá à."
"..."
Cố Gia Huy nghe thấy câu này, anh cũng không biết nên tức hay nên cười.
Suy nghĩ của phụ nữ đúng là không thể dùng tư duy của người bình thường để giải thích mà!
Thế mà cô còn nghĩ anh ngầu hả?
Cô có biết là anh thật sự sợ mình không kiềm chế được không hả.


Cô có biết là anh thật sự sợ mình không kiềm chế được không hả.
Suýt thì anh định xuống xe, cảnh cáo tên đó một trận.
"Người đàn ông của tôi quả nhiên là người ưu tú nhất, không những đẹp trai, còn biết kiếm tiền, kỹ thuật lái xe lại siêu nữa, đúng là không gì không làm được!"
Cô nhóc khen anh giỏi, nói ba hoa chích chòe luôn.
Cô nhìn mình với vẻ mặt sùng bái, thế mà Cố Gia Huy có cảm giác thành tựu.
Anh kéo cô vào lòng, để cô ngồi vững trên đùi mình, anh nói: "Ừm, tôi ra lệnh cho em, trong lòng em tôi mãi mãi là người giỏi nhất, không cho phép xuất hiện bất kỳ khuyết điểm nào. Nếu tôi xuất sắc như vậy, thế thì em hông có lý do không yêu tôi, em hiểu chưa?"
"Vâng vâng vâng, thần thiếp tuân lệnh, vậy hoàng thượng đi xuống ăn cơm được chưa?"
"Ừm, đưa điện thoại cho tôi." "Làm gì? Còn phải kiểm tra điện thoại à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK