"Cô... cô muốn làm cái gì, tôi nói cho cô biết, chuyện này ầm ĩ tới chỗ các thầy, thì đều khó coi!"
"Trước tiên, cô đừng nhúc nhích, để tôi đánh một trận xả giận cái đã rồi chúng ta đi đến chỗ giáo viên ầm ĩ! Bà đây đã ngứa mắt cô lâu rồi, mẹ nó..."
Bạch Thư Hân tuôn ra một câu thô tục, sau đó không hề khách khí, trực tiếp dùng nắm đấm chăm sóc.
Mười phút sau, Tô Hương bị đánh cho mặt mũi bầm dập, tóc tai hỗn loạn. Còn Bạch Thư Hân thì cũng không khá hơn tí nào, không ngờ Tô Hương lại luyện được cửu âm bạch cốt trảo, cào ra một vết máu dài trên cánh tay cô.
Hai người ầm ĩ đến chỗ cô giáo vụ, thậm chí còn kinh động đến viện trưởng.
Viện trưởng không nói hai lời, liên lạc thẳng với phụ huynh của hai người.
Bạch Thư Hân không lo ngại gì, bởi vì cô biết người đó không ở Kinh Đô, anh sẽ không tới đâu.
Bố của Tô Hương chạy tới rất nhanh, nhà Tô Hương lắm tài sản, bố là phiên dịch viên, được chính phủ nhìn trúng, ở Kinh Đô cũng được xem là có chút danh tiếng.
Ông ta nhìn thấy con gái mình bị đánh thành thế này, thì cực kỳ tức giận.
"Cục cưng, sao con lại ra nông nỗi này?"
"Bố, chính là người phụ nữ dã man này đã đánh con ra nông nỗi này! Bố phải làm chủ cho con!"
Ông bố Tô nghe vậy, không khỏi trợn trừng mắt.
Ông ta vỗ mạnh lên bàn viện trưởng, dọa viện trưởng giật cả mình rồi nói: "Trường các ông làm việc kiểu gì vậy, sao có thể dung túng cho học sinh đánh nhau, còn đánh con gái tôi thành thế này nữa, nhất định phải ghi lỗi xử phạt, hơn nữa phải bị cưỡng chế cho thôi học!"
"Bác trai, bác không thể nói như vậy được. Là con gái bác cầm đầu đánh người trước! Trong trường học có camera hết đấy!"
Chẳng mấy chốc, video ghi hình đã được đưa tới, trong video, Tô Hương đẩy Hứa Minh Tâm ngã xuống đất, chứng cứ xác thực.
Nhưng không ngờ ông bố Tô chết không chịu nhận, lại còn nói đấy là giữa bạn học không cẩn thận va vào nhau, là tự Hứa Minh Tâm không cẩn thận ngã xuống đất.
Tô Hương cũng phản ứng lại, một mực khẳng định là Hứa Minh Tâm tự ngã.
Bạch Thư Hân nghe vậy thì giận đến đỏ cả mặt, cô thật sự rất muốn đánh ông chú trung niên béo này một trận!
"Bác nói linh tinh cái gì vậy, mắt bác mù rồi à? Con gái bác cầm đầu tung tin vịt, làm tổn thương bạn tôi, bác đổi trắng thay đen hả?"
"Cho dù con gái tôi sinh sự, thế cũng là chuyện của con bé và người bạn học ấy, liên quan quái gì đến cô? Viện trưởng, hôm nay ông nhất định phải cho tôi một đáp án, nếu không thì đừng trách Tô mỗ không khách khí!"
Ông bố Tô tạo áp lực lên viện trưởng.
Viện trưởng cũng khá khó xử, mấu chốt là hậu thuẫn của Bạch Thư Hân bên này cũng không thể khinh thường!
"Bạn học Bạch, phụ huynh nhà em đâu"
"Chết rồi!"
Bạch Thư Hân cắn răng nói.
"Cái này...."
Viện trưởng không ngờ cô lại nói như vậy, nhất thời sắc mặt đỏ lên.
"Bạn học Bạch, sao em lại nói chuyện với viện trưởng như vậy, xin em có thái độ nghiêm chỉnh!" Giáo viên phụ đạo bực mình nói.
"Em nói là sự thật, bố mẹ em đã chết lâu rồi, em không có người nhà, cô bảo em mời ai? Nói cho cô biết, bà đây đã không muốn học ở cái trường nát này từ lâu rồi, muốn xử phạt đuổi học thì các cô cứ việc!"1
"Bạn học Bạch, chú ý giọng điệu của em! Đây là những lời em nên nói với viện trưởng sao? Hôm nay tôi làm chủ, chỉ cần em xin lỗi bạn học Tô, bảo đảm sau này không tái phạm, ghi lỗi xử lý, nếu không tôi sẽ phải đuổi em thật đấy!"
"Xin lỗi ư, còn lâu! Tô Hương, cô cẩn thận cho tôi, tan học trên đường về cẩn thận bị người ta đánh!" Bạch Thư Hân là một người có tính khí nóng nảy, không biết mềm mỏng một tí nào.
Trước đây, cô vốn là một hỗn thế ma vương coi trời bằng vung, nếu không phải là đáp ứng yêu cầu của người kia, cô cũng sẽ không tới đây an phận thủ thường đi học!
Tô Hương không ngờ Bạch Thư Hân vẫn đe dọa mình, cô ta không kiềm chế được lạnh run, nhìn ông bố Tô với ánh mắt sợ hãi.
"Bố, cô ta đe dọa con!"
"Nếu cô đã dám đe dọa con gái tôi, tôi thấy người lớn nhà cô cũng không ở đây, không ai dạy dỗ cô thì tôi thay bọn họ dạy dỗ cô!"
Trong cơn phẫn nộ, ông bố Tô giơ bàn tay lên, sắp hung hăng đánh xuống.
Bạch Thư Hân không né kịp, chỉ có thể nhắm mắt lại.
Nhưng không ngờ đau buốt trong dự đoán không có tới, bên tai còn truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Rét lạnh, lạnh thấu xương, giống như bông tuyết mùa đông vừa mới hòa tan vậy.
Thanh tuyền nhập giản, châu ngọc lạc bàn*
(* Nghĩa là: Hàng trăm con suối chảy vào con suối, viên ngọc trai rơi trên đĩa ngọc báu. Ý là âm thanh dễ nghe.)
"Ông là cái thá gì, ông cũng dám quản người của tôi sao?"
Bạch Thư Hân nghe vậy, cô kinh ngạc mở to mắt, ngơ ngác nhìn người đàn ông xuất hiện trước mắt.
Anh ta mặc rất tùy ý, kiểu dáng thoải mái, nhưng khó nén được lãnh ý trong xương tủy.
Lệ Nghiêm là quân y, công phu quyền cước rất giỏi, sức tay rất lớn, nắm vào khiến mặt ông bố Tô tái mét.
"Anh... anh là ai?"
"Người giám hộ của Bạch Thư Hân."
"Người giám hộ ư? Sao có thể chứ, anh trẻ như vậy..." Tô Hương kinh ngạc.
Người đàn ông trước mặt tuấn khí bức người, nhìn mặt không quá hai tám hai chín, khí chất xuất chúng, làm cho người ta đã gặp thì không quên được.
Sao có thể là người giám hộ của Bạch Thư Hân hai mươi mốt tuổi cơ chứ?
"Anh cả như cha."
Anh ta lạnh lùng nói, sau đó đưa mắt nhìn Bạch Thư Hân.
Bạch Thư Hân phản ứng lại, phiền muộn đến dậm chân.
"Anh cả cứt chó! Ai cho ông gọi anh ấy đến?"
Cô nhìn viện trưởng, ngữ khí bất thiện.
Viện trưởng vốn còn khá có khí phách, nhưng bây giờ Lệ Nghiêm tới rồi, ông ta không dám giáo huấn Bạch Thư Hân.
Nhà Bạch Thư Hân lai lịch không nhỏ, hồng tam đại.
Người ta nhiều thế hệ tòng quân, mấy người tư lệnh quân khu.
Tuy bố mẹ đều qua đời, nhưng chú vẫn còn khỏe, vả lại người anh này càng lợi hại hơn.
Chính đoàn cấp quân y, nhưng phải trao tặng quân hàm!
"Đây là việc nhà mấy người, mấy người giải quyết riêng!"
Viện trưởng tỏ ý lai lịch quá lớn, mình không chọc vào được thế còn không né được sao?
Văn phòng toàn là mấy người, mấy người tán gẫu vui vẻ là được!
Viện trưởng dẫn giáo viên phụ đạo đang mặt xám xịt đi xuống.
Ông bố Tô trông thấy thái độ của viện trưởng, ông ấy rất kiêng kị người đàn ông này.
Ông ta không khỏi híp mắt, nói: "Anh kia, anh đi con đường nào?"
"Nghe nói các hạ đang làm quan phiên dịch cho bí thư Lưu, không biết dạo này bí thư Lưu có khỏe không? Trước đây cho người tới tặng trà, nói là cơ thể không khỏe, hiện tại đã khỏe hơn tí nào chưa?"
Ông bố Tô nghe thấy lời này, ông ta cực kỳ kinh ngạc.
Chuyện bí thư Lưu chuẩn bị trà, ông ta cũng biết. Nói là tặng cho một nhân vật lớn, người đó sắp tới Kinh Đô, thích uống trà.
Lẽ nào... chính là người này?
Ông bố Tô ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cái trán đổ mồ hôi lạnh.
"Xin hỏi, anh là..."
"Họ Lệ, gia phụ Bạch Hiếu, đã nghe qua chưa?"
Bạch Hiếu...
Ông bố Tô là người quanh năm làm phiên dịch cho chính phủ, sao có thể chưa nghe qua danh hào Bạch Hiếu.
Thượng tướng tiếng tăm lẫy lừng, chỉ đáng tiếc năm ấy bốn mươi tuổi, trong khi đi chấp hành nhiệm vụ cùng vợ, bất hạnh qua đời ở nước ngoài.
Bạch Hiếu có hai người con một trai một gái, người con trai theo họ mẹ, người con gái theo họ cha, lẽ nào...
Ông bố Tô run lên, lắp ba lắp bắp nói: "Không... không ngờ là Lệ tiên sinh, tôi đã từng nghe về phong thái của bố anh..."
"Nhớ phong thái của bố tôi, thế đã nghe qua phong thái của tôi chưa?"
"Nghe... nghe rồi..." Ông bố Tô bắt đầu run run. "Vừa nãy viện trưởng gọi điện cho tôi, tôi cũng hiểu một ít, nghe nói con gái ông đánh người à?"