"Thằng nhóc này, ví dụ kiểu gì vậy?"
"Chú Trình, có thể giáo huấn tôi, nhưng không được giáo huấn vợ tôi, đạo lý chỉ đơn giản như vậy thôi. Ngôn Dương tôi bao che khuyết điểm, chỉ bao che khuyết điểm của vợ tôi."
Ông Trình âm thầm nhíu mày, Ngôn Dương này nhìn thì thấu tình đạt lý, trên thương trường có câu. Phàm là liên quan đến bà xã ông ta, thì sẽ mất hết lý trí.
Bằng không, dựa vào cái đầu kỳ tài buôn bán của ông ta, nhà họ Ngôn này sớm đã rạng rỡ chói lóa, trở thành nhà họ Cố thứ hai từ lâu rồi.
Nhưng cố tình, Ngôn Dương vì vợ ông ta mà đắc tội không ít người, nhưng dù là vậy, nhà họ Ngôn cũng đủ để sáng ngang với nhà họ Trình.
Đúng là hậu sinh khả úy.
Ông ta tới là để lấy lại công đạo cho cháu gái, không cần phải dây dưa không rõ với Ngôn Dương.
"Được, chỉ cần Thẩm Tuệ xử lý công bằng, ông già này cũng sẽ không quá đáng quá. Cháu gái, chái muốn xử lý như thế nào?"
"Cháu muốn cô ta xin lỗi cháu, ngay trước mặt mọi người!"
Trình Hoa phẫn nộ chỉ vào Hứa Minh Tâm, không khách khí nói.
Nhất định cô ta phải khiến cho Hứa Minh Tâm mất sạch thể diện ngay trước mặt mọi người, để cho mọi người thấy rõ Hứa Minh Tâm là người hèn mọn thế nào.
Cho dù Cố Gia Huy có tới, cô ta cũng chiếm lý, không sợ gì hết.
Hứa Minh Tâm nghe thấy thì trái tim hung hăng run lên.
Hiện tại, người mà chọc vào thật sự là nhiều quá rồi, cô cũng không muốn làm bác trai bác gái khó xử.
Cho dù chỗ này có camera, thì cũng không quay lại được cảnh cô đẩy Trình Hoa.
Hiện tại, căn bản chính là có trăm miệng cũng không biện bạch được.
Cô nhìn về phía Thẩm Tuệ, cô nói: "Dì..."
"Gọi mẹ nuôi."
Thẩm Tuệ thản nhiên nói.
Lúc này Hứa Minh Tâm mới nhận ra, trong lúc sốt ruột mình đã gọi sai xưng hô.
"Mẹ nuôi, con không muốn làm liên lụy đến mọi người, con đi xin lỗi vậy..."
"Nếu mẹ đã quản việc này, thì không thể để con chịu oan ức. Trước lúc đi, người mà con trai mẹ không yên tâm nhất chính là con, tất nhiên mẹ phải làm một chút việc cho con trai mẹ rồi. Không phải mẹ vì con, mẹ vì con trai mẹ, con cũng không nợ ân tình của mẹ, con nợ ân tình của con trai mẹ."
Thẩm Thanh thấp giọng nói, sau đó bà ấy nhìn về phía ông Trình rồi nói: "Trước tiên, cháu trai ông cũng đã nói rồi, xảy ra chút tranh luận, tôi muốn hỏi đó là tranh luận gì."
"Tôi... cô ta ăn nhiều, cháu liền nói mấy câu."
"Cô thật đúng là ăn no dửng mỡ à? Đây là hôn lễ của hai nhà Cố Hứa, con bé là người nhà họ Hứa, ăn đồ ăn của nhà mình, liên quan gì đến cô?"
"Cháu..." Trình Hoa bị nói cho không nói được lời nào.
Thẩm Tuệ cũng lười nói nhảm với cô ta, bà ấy nhìn về phía mọi người: "Mọi người nói xem, trước khi con gái tôi đẩy cô ta, đã xảy ra chuyện gì? Từng câu từng chữ, tôi muốn nghe lời nói thật?"
Lời này, cực kỳ lạnh lùng.
Yến hội vui vẻ náo nhiệt, giờ phút này dường như đông lại vài phần.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không giám giấu diếm, đành phải nói lại những lời ban nãy một lượt.
Trình Hoa chế giễu Hứa Minh Tâm thế nào, làm hại người ta ra sao, đều nói ra hết.
Vẻ mặt của Trình Hoa càng ngày càng khó coi, cô ta nói: "Không phải như thế, ông nội, bọn họ vẫn nói dối." "Cô Trình, một mình tôi nói thì là nói dối, nhiều người nói giống nhau thế này, vẫn là nói dối sao? Đúng là chúng tôi nhìn thấy một mình cô Hứa ở đây ăn đồ ăn, nhưng không ai vây quanh. Là cô gọi chúng tôi đến, mở đầu. Cô còn bảo dì Thẩm Tuệ ánh mắt không tốt, nhận một đứa con gái nuôi thế này, tôi nói
không sai chứ, mọi người đều nghe thấy hết đấy."
"Đúng thế đúng thế, tôi cũng nhắc Hứa Minh Tâm là người của nhà họ Ngôn, cô nói người của nhà họ Ngôn vẫn chưa tới, tới thì cô cũng không sợ." "Chính là cô cố tình dẫn dắt tiết tấu, tôi thấy, cái đẩy đó cũng là giả thôi! Cô cố tình chạy đến bên tai người ta nói chuyện, cô và cô ấy thân lắm à? Còn không biết những lời cô nói là lời khen hay hay là lời nói xấu. Cô ấy đẩy cô ra, là phản ứng của người bình thường, cô cũng chỉ có ngã một chút, đau cái mông mà thôi, lại còn ầm ĩ đến nỗi hoảng hốt thế này, gọi bao nhiêu người tới đây!"
"Nếu bác trai bác gái không tới, há chẳng phải là cô muốn náo loạn tiếp hả."
"Tôi... không phải như vậy..."
Cho dù Trình Hoa muốn thề thốt không thừa nhận, thì cũng chẳng ai tin cô ta nữa.
Bây giờ thế cục đã nghiêng về một phía và cực kỳ bất lợi cho cô ta.
Cô ta nóng lòng như lửa đốt, lại không biết nên giải quyết thế nào.
Cô ta đành phải nhìn ông cụ Trình với ánh mắt cầu cứu.
"Ông nội.."
Cô ta đáng thương cầu cứu.
Ông cụ cũng không tiến được bước nào, chỉ có thể chờ Thẩm Tuệ mở lời trước. Thẩm Tuệ lạnh nhạt nói: "Ông cụ, ông cũng đã nghe thấy rồi, rước mặt ông tôi không hề đâm bị thóc chọc bị gạo, uy hiếp bọn họ. Từng câu mà bọn họ nói là thật, cháu gái ông khinh người trước, vậy thì cũng đừng trách con gái tôi đẩy người ra sau. Nếu như thật sự phải xin lỗi, chắc hẳn cũng phải là cháu gái ông xin lỗi con gái tôi trước,
sau đó tôi kêu Minh Tâm xin lỗi cháu gái ông, thế nào?"
"Cái gì? Bảo cháu xin lỗi cô ta trước ư! Dựa vào đâu chứ!" Trình Hoa phận nộ chỉ tay vào Hứa Minh Tâm, khó nhịn nỗi căm phẫn.
"Chuyện này xí xóa thôi, dừng ở đây đi."
Ông Trình cảm thấy sắp mất thể diện rồi, ông ta lên tiếng ngăn cản.
"Cảm ơn ông cụ không truy cứu, Minh Tâm, chúng ta đi."
Thẩm Tuệ giả vờ vô cùng thân thiết nắm tay Hứa Minh Tâm, định quay người rời đi, nhưng không ngờ Trình Hoa lại nói: "Bác trai bác gái, hai người quản rộng quá rồi đấy. Bố mẹ ruột của người ta còn chưa lên tiếng, hai người thì rất tích cực!"
"Đúng là chúng tôi quản rất nhiều, có muốn tôi cũng dạy dỗ cả cô không?" Thẩm Tuệ không khách khí nói.
"Bác... bác ỷ lớn hiếp nhỏ!" "Ông cụ, đứa cháu gái này của ông khẩu khí không nhỏ. Nếu mà không dạy dỗ nhiều hơn, tôi chỉ sợ sau này họa từ miệng mà ra, liên lụy nhà họ Trình. Hôm nay nể mặt ông, chuyện này bỏ qua. Nhưng Thẩm Tuệ tôi cũng là người không chịu thiệt thòi, cho dù tôi có thể nhịn, chồng tôi cũng sẽ không để tôi nhịn. Đừng có mà để đến lúc đó tôi và
đứa nhỏ này kết thù, nhà họ Trình các ông còn phải phái người tới cầu xin tôi, thì không đẹp mặt đâu."
"Trình Hoa, còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Yên lặng cho ông, nếu không cháu cút về cho ông!"
Ông cụ tức giận rồi.
Lúc này Thẩm Tuệ mới hài lòng, dẫn người rời đi.
Đi đến chỗ không người, Thẩm Tuệ lập tức bỏ tay Hứa Minh Tâm ra.
"Hứa Minh Tâm, không biết cháu có từng nghe qua một câu nói không?"
"Câu... câu gì ạ?" Hứa Minh Tâm nhìn Thẩm Tuệ, trong lòng vẫn còn hơi sợ.
"Chó cậy gần nhà."
"Bà xã, sao em lại nói với đứa nhỏ câu này..." Ngôn Dương vỗ đầu, đau lòng nói: "Vậy em nên nói gì? Lúc trước vì thành toàn cho con chúng ta, cô đã tự nguyện hạ tư thái, tuyên bố ra bên ngoài cháu là con gái nuôi của cô, lý do chính là làm cho giá trị con người địa vị của cháu đều nâng cao lên. Nhà họ Hứa không coi trọng cháu, cháu không có tiếng tăm gì, cô có thể hiểu. Nhưng bây giờ, cháu là con gái của Thẩm Tuê cô, sao cháu vẫn bị người ta bắt nạt ra nông nỗi này hả?"
"Cháu sợ cô không đấu lại được nhà họ Trình, hay là sợ người đàn ông của cháu không thể làm chủ cho cháu?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, cả người chấn động. Lời mà Thẩm Tuệ nói tuy không dễ nghe, nhưng câu nào cũng có lý.