"Các người nhân lúc tôi không ở đây, bắt nạt vị hôn thê của tôi, một đống người nói năng có vẻ tự đắc, là bắt nạt sau lưng Minh Tâm nhà tôi không có người sao?"
Cố Gia Huy lạnh lùng nói. La Xuân Hương nghe vậy thì lạnh lùng nói: "Sao nào, lẽ nào cậu còn muốn ỷ thế hiếp người sao? Bây giờ con dâu tôi vẫn đang nằm ở bệnh viện, chắt trai của nhà họ Cố cũng mất rồi. Tôi chưa muốn mạng của Hứa Minh Tâm đã là tốt lắm rồi! Bây giờ Hứa Minh Tâm còn chưa vào nhà đâu, cậu đã thiên vị như thế rồi, đợi cô ta vào nhà rồi, thế chẳng phải người phụ nữ này
còn muốn cưỡi lên đầu tôi hả?"
"Nếu chị dám muốn mạng của cô ấy, chắc chắn tôi cũng muốn mạng của chị, cho chôn cùng cô ấy!"
"Cậu ba Cố, cậu nói cái gì!"
Cố Trác Đông tức giận.
"Chị dâu luôn mồm nói Hứa Minh Tâm đẩy Hứa An Kỳ, bằng chứng đâu?" "Người của nhà họ Hứa đều có thể làm chứng, ngay cả Hứa Văn Mạnh cũng đã giao cho tôi toàn quyền xử lý chuyện này rồi. Cậu ba, cô ta chỉ là vợ chưa cưới của cậu mà thôi, bây giờ còn chưa vào cửa đâu, danh không chính ngôn không thuận! Nếu mà muốn quản, thì cũng phải quy về là nhà họ Hứa quản. Nếu nhà họ Hứa đã giao chuyện này cho tôi giải quyết, cậu ba
đừng tự mình làm mất mặt mình nữa, để tránh cả nhà chúng ta xé rách mặt nhau vì một người ngoài, truyền ra khó coi lắm!"
"Cậu cũng bớt lấp liếm việc sai trái của mình đi, chuyện này không có khả năng bỏ qua đâu, tôi phải báo cảnh sát, giao cho cảnh sát giải quyết. Tôi muốn Hứa Minh Tâm ngồi tù suốt đời, cả đời này cũng không được ra ngoài. Tôi phải bắt cô ta ở tù chuộc tội cho cháu trai tôi!"
La Xuân Hương cường thế nói.
Cố Gia Huy nghe vậy, sắc mắt âm trầm, mắt phượng nguy hiểm nheo lại.
Trong đôi mắt kia bắt đầu khởi động sóng ngầm, ẩn chứa màu đen như mực, mãnh liệt mênh mông.
Anh vẫn tránh đi mũi nhọn, không muốn giao thủ nhiều với Cố Trác Đông, bởi vì bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Nhưng mà hiện tại..
Tự tìm đường chết!
"Chuyện này, tôi có bằng chứng khác. Người phụ nữ của tôi có tội hay không, chưa đến lượt chị tới định đoạt!"
"Bằng chứng, hừ, tôi lại muốn xem xem là bằng chứng gì đấy!"
La Xuân Hương vừa dứt lời, cửa đã truyền tới tiếng hét thảm của Cố Tử Vị.
"Mẹ, cứu con! Mẹ, cứu con!"
Khương Tuấn xách Cố Tử Vị vào, Cố Tử Vị đã bị đánh đến không thành hình người rồi.
Cố Trác Đông và La Xuân Hương căng thẳng.
La Xuân Hương vội vàng tiến lên, hung hăng đẩy Khương Tuấn ra, đỡ Cố Tử Vị.
Anh ta bị đánh cho mặt mũi bầm dập, trên người loang lổ vết máu, răng cửa cũng mất rồi, nói chuyện còn hơi lọt gió nữa.
La Xuân Hương run run xoa mặt của con trai, cô ta tức giận nói: "Cậu ba Cố, cậu lại dám đánh con trai tôi thành thế này, hôm nay tôi và cậu không xong đâu!"
Ngay khi La Xuân Hương vọt lên, định tìm Cố Gia Huy liều mạng, không ngờ Khương Tuấn ở phía sau mở ra một đoạn ghi âm.
"Tôi... tôi thừa nhận, tôi muốn cưỡng gian Hứa Minh Tâm, nhưng không ngờ ông nội lại tới, tôi buộc phải bỏ chạy từ ban công. Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi nhận hết! Tôi nhận!"
La Xuân Hương nghe được lời này, cơ thể cứng ngắc, quay đầu nhìn Cố Tử Vị.
Cố Tử Vị khóc lóc nói: "Mẹ, bọn họ vu oan giá họa, ép con nói, đấy không phải là lời thật lòng của con, con bị ép nên đành phải nói vậy!"
"Cố Gia Huy, cậu quá đáng quá rồi đấy!"
Cố Trác Đông cũng ẩn ẩn tức giận.
Cố Gia Huy cười lạnh: "Qúa đáng sao? Lúc mấy người bắt nạt người phụ nữ của tôi, sao không bảo là quá đáng? Mấy người dám vu oan giá họa, tại sao tôi không được? Anh cả chị dâu không biết dạy con, tôi tới dạy vậy."
Trên đường đi, Cố Gia Huy cũng có hành động, anh bảo Khương Tuấn đi tìm Cố Tử Vị.
Thằng nhóc này rất sợ chết, đánh một liền là thành thật ngay.
Cho dù không đánh ra được thông tin có ích, cũng có thể đánh một trận xả cục tức trước.
"Bố, rốt cuộc bố có quản chuyện này không vậy, cái nhà này có còn gia pháp nữa không, lúc nào thì có thể đến lượt cậu ba Cố đổi trắng thay đen, tùy tiện làm bậy như thế vậy."
"Vì một người phụ nữ, thế mà tàn nhẫn đánh đập cháu ruột của mình! Trong gia pháp quy định nghiêm khắc, nhà họ Cố không được thấy máu, cậu ấy trắng trợn như thế, có phải nên xử theo gia pháp không!"
"Cái này..."
Cố Gia Bảo có hơi khó xử, đối mặt với khí thế hùng hổ của con trai cả, ông ấy nhìn về phía Cố Gia Huy, chờ anh lấy ra bằng chứng có lợi.
Bằng không không chỉ không có cách nào rửa sạch nỗi oan khuất của Hứa Minh Tâm, ông ấy còn phải xử lý theo gia pháp nữa.
Đúng lúc này, Lệ Nghiêm vội vàng chạy vào, hoàn hảo chưa đến hai mươi phút.
Anh ta đưa Hứa Minh Tâm đến bệnh viện gần nhất, sau khi lo liệu xong thì nhanh chóng đi tới đây.
Anh ta vào cửa rồi nói: "Bằng chứng ở chỗ tôi!"
La Xuân Hương nhìn thấy Lệ Nghiêm, cô ta nói: "Cậu còn dám tới, kẻ phụ bạc cậu đã bỏ chạy khỏi hôn lễ, vậy mà cậu còn dám tới nhà tôi!"
Cố Gia Bảo nhìn thấy Lệ Nghiêm thì cũng bực mình, ông ấy hận không thể tứ mã phanh thây thằng nhóc này.
Nhưng anh ta bảo là mình có bằng chứng, ông ấy đành phải khoan nhượng.
"Bằng chứng gì?"
"Mọi người đều biest, tôi là một bác sĩ quân y. Trong lúc nghỉ phép, tôi vẫn giữ chức bác sĩ trưởng ở bệnh viện thành phố. Khoảng thời gian trước, tôi kiểm tra kho số liệu, phát hiện có một số tư liệu bị ném vào thùng rác, do tò mò nên tôi đã lật ra xem, không ngờ là vẫn chưa kịp tiêu hủy giấy chứng nhận kiểm tra thai sản."
"Trên báo cáo kiểm tra nói rõ, đứa bé của Hứa An Kỳ có dấu hiệu sinh mệnh yếu, rất có khả năng là thai chết. Mà mấy hôm sau, đã xảy ra ngay sự việc như thế này, làm cho người ta không khỏi cảm thấy khó mà tượng tượng nổi."
La Xuân Hương nghe vậy thì nhíu chặt chân mày, không ngờ bệnh viện làm việc không ra gì như vậy, thế mà chưa tiêu hủy hết hồ sơ.
Nhưng... cái đó thì chứng minh được cái gì?
"Cho dù đứa bé đó là thai chết, nhưng cũng không thể nói là vì cố tình hãm hại Hứa Minh Tâm, đến cả mạng của mình An Kỳ cũng không cần nữa chứ. An Kỳ biết cái thai là thai chết, nhưng Hứa Minh Tâm không biết, cô ta nhẫn tâm đẩy An Kỳ xuống, có thể thấy cô ta tàn nhẫn đến cực điểm!"
"Trước tiên phu nhân đừng vội đưa ra lời bàn, tôi còn chưa nói xong đâu. Ngoài ra tôi đã lấy được giấy chứng tử của thím Trương, một người vừa mới làm chứng xong liền chết, mọi người không cảm thấy rất khả nghi sao?"
Lệ Nghiêm nghe thấy cô ta trái một câu phải một câu, không thể không thừa nhận La Xuân Hương lợi hại, nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
"Bà Cố, tôi vẫn chưa nói xong, bà đừng vội." "Vụ án của thím Trương được phán là tự sát, nhưng ngay vừa nãy, sở cảnh sát thông báo cho tôi, người nhà người chết đưa đến một phần tài liệu ghi âm, nói là thím Trương để lại, nếu thím Trương bị giết hại, con trai bà ta sẽ đến sở cảnh sát báo án. Hiện giờ vụ án của thím Trương đã phủ định và án tự sát, phán là bị giết, hung thủ
... ở ngay đây!"
Lệ Nghiêm chậm rãi nói xong, ngược lại anh ta còn ung dung nhìn La Xuân Hương.
La Xuân Hương đối diện với ánh mắt của anh ta, trái tim lộp bộp một chút.
Tài liệu ghi âm...
Cô ta từng gọi điện cho thím Trương, bảo bà ta làm chứng giả.
Lẽ nào... thím Trương đã ghi âm lại sao?
Cô ta há miệng, muốn nói vài lời phản bác, nhưng lần này, một chữ cũng không bật ra được. Trong phòng, rơi vào một mảnh yên tĩnh.