"Xem anh thể hiện đã."
Lệ Nghiêm nghe thấy câu này, khóe miệng nhếch lên một vệt ý cười, cái này đại biểu là anh ta có cơ hội.
"Ăn cơm thôi, đồ ăn sắp nguội rồi."
"Em muốn uống rượu."
"Hôm nay tâm trạng tốt, có thể uống một ít."
Hai anh em, ngồi quanh bàn ăn.
Trên bàn ăn, tất cả đều là món mà cô ấy thích ăn, cho dù nhiều năm ở bên ngoài, anh ta vẫn nhớ rõ rành rành.
Thậm chí, mùi vị cũng là mùi vị quen thuộc năm xưa.
Nếu như cô ấy có thể sống cả đời với Lệ Nghiêm thì tốt biết mấy, cho dù là sống dưới thân phận anh em, cô ấy cũng cam tâm tình nguyện.
Bạch Thư Hân không uống nhiều, Lệ Nghiêm uống nhiều rồi, xem ra anh ta vui thật.
"Thư Hân, cuối cùng em đã không còn ghét anh nữa..."
Anh ta gục xuống bàn, nỉ non.
Hốc mắt Bạch Thư Hân ươn ướt, hít hít cái mũi, nói: "Em yêu anh còn chẳng kịp, sao lại ghét anh chứ. Nhưng... em không như vậy, em sợ em càng lún càng sâu, không biết buông tay. Em thật sự không biết phải làm thế nào, anh có thể để em làm càn một lần cuối được không?"
"Lệ Nghiêm... em thật sự rất thích rất thích anh."
Cô ấy khẽ nhắm mắt, nước mắt nóng hổi rơi xuống, làm ướt áo quần.
Ngọn đèn mờ tối, cô ấy hơi cúi người, cánh môi mềm nhẹ đặt lên môi anh ta.
Chuyện hôn trộm cô đã làm nhiều lần, nhưng lần này lại tê tâm phế liệt.
Trong lúc ngủ mơ, Lệ Nghiêm chỉ cảm thấy trên môi mỏng như có một chiếc lông vũ rơi xuống.
...
Đêm dài, Hứa Minh Tâm mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Tối nay không có gọi video với Cố Gia Huy, anh có việc phải xử lý.
Vào lúc hai giờ đêm, có người ấn chuông cửa, chú An đi ra mở cửa, nhìn thấy Cố Gia Huy phong trần mệt mỏi thì không nén nổi ngạc nhiên.
"Ông chủ đã về, tôi đi thông báo cho cô Hứa."
"Không cần, tôi về muộn quá rồi, đừng quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi. Tôi tự lên, ông cũng đi nghỉ sớm đi."
"Vâng, ông chủ."
Trước tiên, Cố Gia Huy đi vào phòng dành cho khách tắm rửa một cái, sợ mình làm ồn quá đánh thức Hứa Minh Tâm.
Sau đó anh đi vào phòng ngủ.
Đầu giường để ngọn đèn nhỏ, chỉ cần anh không ở nhà, Hứa Minh Tâm phải bật đèn mới ngủ được.
Ngọn đèn mờ tối, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Khuôn mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, hai má phúng phính như trẻ con.
Cô quấn chăn chặt vào người, cả người cuộn thành một đoàn, giống như là con mèo vậy.
Cái đầu để ở ngoài, cũng không biết cô mơ thấy đồ ăn ngon gì mà đang liếm cánh môi.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy cô, đi đường vất vả nháy mắt biến mất, tâm tình cũng trở nên tốt hơn nhiều.
Anh bước lên trước, ngồi bên cạnh giường.
Chỉ là khẽ ngồi xuống một chút, Hứa Minh Tâm đã ưm một tiếng rồi nhẹ nhàng mở mắt ra.
Cô nhìn Cố Gia Huy, hai mắt vẫn chưa tỉnh táo, miệng vẫn còn thì thầm: "Sao tôi lại mơ thấy anh rồi? Thật đúng là không để tôi ngủ yên mà."
Cố Gia Huy nghe vậy, dở khóc dở cười.
Anh đưa tay gạt lọn tóc trước trán cho cô, cô phát giác tay của anh rất lạnh.
Cho dù Cố Gia Huy ở trong mộng, cũng không được bị lạnh.
Mình ở trong mộng sẽ đau lòng.
Cô nhanh chóng nắm lấy tay anh, túm vào trong ổ chăn.
"Người anh lạnh quá, mau vào trong chăn ủ đi."
Cố Gia Huy không có phản kháng, chui vào trong chăn. Hứa Minh Tâm lập tức sát lại, bàn tay nhỏ quấn chặt vào eo của anh, nói: "Tôi cho anh ấm áp, người đã lớn thế này rồi, sao vẫn không biết chăm sóc bản thân cho tốt hả. Cũng không biết anh một mình ở bên kia có ăn uống tử tế không, anh còn là một kẻ cuồng công việc, chắc chắn là làm việc không ngày không đêm, đừng để cơ thể mệt mỏi quá..."
Cô cằn nhằn, tự độc thoại.
Cố Gia Huy ôm cơ thể mềm mại thơm phức của cô, không nhịn được mỉm cười.
"Ừ, bây giờ em bắt đầu quan tâm tôi rồi à? Dù sao thì tôi cũng biết, em ăn no uống say, người cũng tròn một vòng rồi, càng có thịt rồi, ôm cũng rất thoải mái.
"Không được nói con gái béo, con gái sẽ tức giận."
"Anh đừng nháo nữa, tôi muốn ngủ, buồn ngủ quá!"
Hứa Minh Tâm lầm bầm, ngay sau đó lại chìm vào mộng đẹp một lần nữa.
Cố Gia Huy dở khóc dở cười, cũng chỉ có cô mới mơ hồ như thế thôi.
Ngày hôm sau, Hứa Minh Tâm bị ánh mặt trời làm chói mắt, tối qua cô lại quên kéo rèm cửa sổ rồi.
Hứa Minh Tâm trực tiếp kéo chăn lên đầu, nói: "Hu hu, ánh mặt trời thật đáng ghét."
Vừa nói không lâu, bên ngoài liền tối lại.
Cô không kìm được nhô đầu ra, phát hiện ánh sáng chói mặt đã hết rồi, tiếp tục vùi đầu ngủ.
"Hứa Minh Tâm, em đừng ngủ nữa, em sắp muộn giờ học rồi đấy."
Hứa Minh Tâm nghe thấy giọng nói quen thuộc thì rất là ngạc nhiên.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, thế mà lại nhìn thấy Cố Gia Huy.
Cô ngẩn người mấy giây, sau đó hiểu ra, lại là mơ.
Nếu mà là thật, trước khi về chắc chắn Cố Gia Huy sẽ báo cho mình.
Giấc mơ đêm qua đến giờ vẫn chưa kết thúc, thật là bền vững mà!
"Đừng ầm ĩ, ngủ với tôi một lúc nữa, lâu lắm rồi tôi chưa ôm anh."
"Em sắp muộn học thật đấy."
"Nói linh tinh cái gì đấy, đây là trong mộng, anh biết cái rắm ý."
Cố Gia Huy nghe vậy, anh lập tức vươn tay ra muốn nhéo mông cô.
Nhưng ma xui quỷ khiến, anh chợt nghĩ lại rồi nói: "Hứa Minh Tâm, gần đây em ăn rất ngon hả? Có phải tôi không có ở đây, không ai quản em, muốn ăn gì liền ăn cái đó đúng không?"
"Ha ha... cái này cũng bị anh biết, may mà đây là nằm mơ, nếu thật sự để cậu ba Cố biết thì nguy."
Hứa Minh Tâm cười ngốc nghếch, vẻ mặt thỏa mãn.
"Chịu thôi, dạ dày của cậu ba Cố rất yếu ớt, cái này không được ăn, cái kia cũng không được ăn. Tôi ăn đồ ở trước mặt anh ấy, cứ phải kiêng dè một chút. Cuối cùng khoảng thời gian này tôi đã ăn hết tất cả những món mà tôi thích ăn rồi. Cá nấu cay, lẩu chín ô, lẩu xiên que... ăn ngon lắm."
"Có phải em vẫn còn một cái chưa ăn đúng không?"
Cố Gia Huy tức giận lau nước miếng ở khóe miệng Hứa Minh Tâm.
Nhắc đến ăn, sao cô nhóc này lại có đức hạnh này cơ chứ.
Chẳng nhẽ kiếp trước cô ấy là thiên bồng nguyên soái chuyển thế hả?
"Không... hết rồi chứ nhỉ?"
"Tôi nhắc em ba chữ, KFC."
"À à, đúng đúng đúng, còn có gà giòn, khoai tây chiên, cô ca mà tôi thích ăn nhất nữa! Ăn hăm bơ gơ thì phải uống cô ca, một cốc đầy đá, rất đã."
"Có còn nhớ ăn cùng ai không?"
"Với... Dương Hiệp, con trai của thị trưởng..."
"Ừ, hai người ăn bao lâu."
"Không... không lâu, một hai tiếng thôi, tôi không nhớ rõ."
"Ai ya ya, anh cứ hỏi những cái này làm gì, tôi đói luôn rồi. Trong mộng thì sao có thể đói thế này nhỉ, anh có thể biến ra một cái đùi gà cho tôi không..."
"Không có đùi gà, có thịt mông heo kho tàu em có ăn không?"
"Mông heo á? Tôi chưa ăn bao giờ, ăn được không..."
Cô tỏ vẻ hoài nghi.
"Tôi nấu cho em ngay đây, đợi đấy."
Cố Gia Huy khẽ híp mắt, anh đã bắt đầu âm thầm nghiến răng rồi.
Hứa Minh Tâm hoàn toàn chưa ý thức được nguy hiểm đang đến gần, cô vẫn đang nghĩ mông heo có ăn được không, đúng lúc này chăn bị xốc lên, cô lạnh một chút.
Sau chăn là quần bị tụt ra, cái mông bị vỗ mạnh một cái.
"Mẹ ơi!" Hứa Minh Tâm lập tức bắn thẳng dậy khỏi giường, ôm mông, nói: "Ai... ai đánh tôi đấy?"