"Anh Gia Huy, lát nữa em dẫn anh đi dạo xung quanh nhé. Chỗ này rất đặc sắc, xung quanh có rất nhiều ruộng rau cải rộng lớn, bây giờ là mùa xuân, đang là thời điểm rau cải nở hoa, đẹp lắm đó!"
"Không cần, anh tự đi xung quanh xem là được rồi, đúng lúc kết bạn với cô ấy luôn."
Cố Gia Huy thản nhiên từ chối.
Ngô Ân nghe thấy vậy, ý cười trên mặt nháy mắt sụp đổ.
Cô ta nhìn về phía Hứa Minh Tâm.
Bọn họ tới đây cùng nhau, bảo là muốn lên núi tế bái.
Cô ta đã nghe ngóng rất lâu, cũng không tìm thấy thân thích có liên quan với nhà họ Hứa, thậm chí ngay cả nhà họ Ngôn cũng đã nghe ngóng qua rồi.
Cái gì mà bái tế thân thích, căn bản chính là muốn tìm cơ hội quyến rũ Cố Gia Huy mà thôi.
Cơ hội thượng vị tốt như này đang đặt trước mặt, cô ta sẽ không dễ dàng buông tha.
Cơ hội thượng vị tốt như này đang đặt trước mặt, cô ta sẽ không dễ dàng buông tha.
Hứa Minh Tâm này đã là danh viện nổi đình nổi đám ở Kinh Đô rồi, thế mà còn muốn quyến rũ đàn ông, thật đúng là lòng tham không đáy.
Cô ta tự hỏi mình xinh không kém Hứa Minh Tâm, hơn nữa còn có phong tình hơn cô, chỉ nhìn ngực thì cũng biết ai thắng ai thua.
Người đàn ông nào lại đi thích người phụ nữ canh suông nước nhạt chứ?
Ngô Ân nghĩ tới cái này, trong lòng tràn đầy tự tin.
Cô ta từng ứng phó với rất nhiều đàn ông, cô ta biết đàn ông phần lớn là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới và không có bất kỳ sức chống cự nào đối với cơ thể của phụ nữ.
Cô ta chỉ cần tìm một cơ hội, ở riêng với Cố Gia Huy là được rồi.
"Không sao, mọi người cùng đi dạo phố, cô Hứa đi cùng đi. Cô Hứa lần đầu tới bái tế đúng không? Còn tìm được phần mộ của thân thích kia không? Tôi quen thuộc với núi ở đây, có cần tôi dẫn cô lên núi không?"
"Không cần, tôi tự đi được."
"Không sao, mọi người cùng đi dạo phố, cô Hứa đi cùng đi. Cô Hứa lần đầu tới bái tế đúng không? Còn tìm được phần mộ của thân thích kia không? Tôi quen thuộc với núi ở đây, có cần tôi dẫn cô lên núi không?"
"Không cần, tôi tự đi được."
Hứa Minh Tâm từ chối khéo.
Tất nhiên là cô nhìn ra Ngô Ân muốn quyến rũ Cố Gia Huy, còn lâu cô mới sợ, nếu mà quyến rũ được thì coi như cô ta có bản lĩnh.
Ngô Ân ở bên cạnh mỉm cười nói.
"Hôm nay có mặt trời rồi, thời tiết còn rất đẹp, các cháu đi lên trấn dạo chơi đi. Lên núi còn phải đợi một thời gian ngắn, nếu chiều nay không được thì phải chờ đến ngày mai."
"Muốn đi dạo phố không?"
Cố Gia Huy nhìn cô.
Cô suy nghĩ, nếu đã tới đây rồi, bây giờ cũng không thể lên núi bái tế, thế thì đi lên trấn ngắm nghía xung quanh vậy.
Trấn nhỏ chỗ này rất đặc sắc, phong vị cổ xưa, cả khu phố dài toàn bán các loại đặc sản.
Cô cũng muốn ngắm xung quanh, cho nên liền gật đầu đồng ý.
Trấn nhỏ chỗ này rất đặc sắc, phong vị cổ xưa, cả khu phố dài toàn bán các loại đặc sản.
Cô cũng muốn ngắm xung quanh, cho nên liền gật đầu đồng ý.
Ngô Ân nhìn thấy cảnh này, thì không khỏi tức giận.
Tại sao phải hỏi ý kiến của cô? Cô không đi là tốt nhất, đi rồi còn chướng mắt.
Nhưng mà cô ta lại không tiện từ chối, dẫn theo một cái bóng đèn thì dẫn thôi, lát nữa cho cô biết khó mà lui.
Bọn họ ăn cơm sáng xong, thì đi lên trấn gần đó.
Nơi đó rất đông người, cực kỳ náo nhiệt, hai bên có bán hoa trà, nấm, cũng có bán cả diều giấy, sản phẩm thủ công.
Rất nhiều đồ kỳ lạ ít thấy, Hứa Minh Tâm chưa thấy bao giờ.
Ngô Ân giống như một hướng dẫn viên du lịch, nói cái này, nói cái kia.
Cố Gia Huy hoàn toàn không có tâm trạng nghe, dư quang ở khóe mắt luôn rơi lên người Hứa Minh Tâm, chú ý nhất cử nhất động của cô.
Nội tâm anh rất là bất lực, anh cũng biết Ngô Ân có ý với mình, nhưng Hứa Minh Tâm chẳng sốt ruột tí nào, nhìn thấy đồ ăn là đi không thèm nói, trong lòng cô đã ôm rất nhiều đồ ăn vặt rồi.
Kẹo hồ lô thủ công, sữa chua ông già, đồ chơi làm bằng đường tôn ngộ không...
Cô bận bịu dễ sợ, hoàn toàn không liếc mắt nhìn mình lấy một cái.
Anh hận không thể tét vào mông cô một cái, để cô lấy ra phong thái của người vợ.
"Hứa Minh Tâm, chúng ta cùng đi, lát nữa phải cùng về."
"Không sao không sao, chỗ này chỉ có một con đường này, hai người phải làm gì thì cứ làm đó đi, tôi tùy tiện xem. Nếu lúc về mà tách ra thì tôi tự về, không có gì đáng ngại."
"..."
Anh có thể đẩy cô lên vách tường rồi hôn một trận không?
Lời này, là lời cô nên nói sao?
Lời này, là lời cô nên nói sao?
Để anh và Ngô Ân đi chung, tự thì ăn ngon này nọ?
Cố Gia Huy còn định nói thêm gì đó, Ngô Ân nói: "Anh Gia Huy, anh muốn lên núi bái tế đúng không? Đằng trước có bán hoa tươi, chúng ta đi chuẩn bị một chút."
"Ừ." Cố Gia Huy liếc mắt nhìn cửa hàng, anh gật đầu, sau đó anh nhìn Hứa Minh Tâm: "Em ở đây chờ tôi, tôi về nhanh thôi, tôi đi mua một ít hoa quả và hoa tươi."
"Ừ ừ, anh đi đi!"
"Không được phép đi lung tung, nghe rõ chưa?"
Anh sợ cô không nghe lời, còn đặc biệt nhấn mạnh nữa.
"Biết rồi!"
Hứa Minh Tâm ăn kẹo hồ lô, gật đầu rất mạnh.
Lúc này, Cố Gia Huy mới thoáng yên tâm, anh đi đến cửa hàng hoa đằng trước.
Ngô Ân chưa có đuổi theo, mà là đi tới trước mặt Hứa Minh Tâm, cô ta chỉ vào con ngõ nhỏ bên cạnh: "Chỗ đó có bán tào phớ, có thể nói là ngon nhất ở chỗ này, cô có thể đi nếm thử. Cô mau đi mua đi, mua xong thì quay lại chúng tôi đợi cô đi cùng."
Ngô Ân chưa có đuổi theo, mà là đi tới trước mặt Hứa Minh Tâm, cô ta chỉ vào con ngõ nhỏ bên cạnh: "Chỗ đó có bán tào phớ, có thể nói là ngon nhất ở chỗ này, cô có thể đi nếm thử. Cô mau đi mua đi, mua xong thì quay lại chúng tôi đợi cô đi cùng."
"Thật sao?"
Mắt Hứa Minh Tâm sáng lên.
Cô đưa mắt nhìn con ngõ nhỏ, hình như đúng là có thể ngửi thấy mùi đậu hũ tươi sốt.
Tào phớ rất ngon!
Nếu có thể nói là nhất tuyệt, tất nhiên là cô muốn nếm thử.
"Thế hai người chờ tôi, tôi về nhanh thôi."
Hứa Minh Tâm quay người rời đi, Ngô Ân không kìm được nở nụ cười đắc ý.
Cô ta còn tưởng đối thủ giỏi cỡ nào cơ, không ngờ lại là một tên ăn hàng.
Như thế này còn giành đàn ông với cô ta cơ.
Tào phớ ở đó đúng là rất ngon, nhưng người mua cũng đông, liên tục có người đi vào ngõ nhỏ, phỏng chừng xếp hàng mua xong, thì phải hai mươi phút.
Tào phớ ở đó đúng là rất ngon, nhưng người mua cũng đông, liên tục có người đi vào ngõ nhỏ, phỏng chừng xếp hàng mua xong, thì phải hai mươi phút.
Đợi cô ra, cô ta và Cố Gia Huy đã đi từ lâu rồi.
Cố Gia Huy mua hoa xong đi ra, nhưng không nhìn thấy Hứa Minh Tâm.
Ngô Ân nói: "Có thể là cô ấy lại đi đau mua đồ ăn rồi, cô ấy vừa nhìn thấy đồ ăn thì sẽ đứng bất động, cũng không biết kiếp trước cô ấy có phải là quỷ đói đầu thai lại không nữa."
Cố Gia Huy nghe vậy, anh khẽ híp mắt, anh nói với giọng bất thiện: "Anh đi tìm cô ấy, em tự nhiên."
"Anh Gia Huy..."
Ngô Ân thấy anh định đi thì nóng lòng như lửa đốt, đột nhiên cô ta nghĩ ra một chiêu.
"Ay ya..."
Sau lưng truyền tới tiếng kêu đau của Ngô Ân, dẫn tới không ít người vây xem.
Cô ta ngã xuống đất, đi giày cao gót bị trẹo chân.
"Anh Gia Huy, em... em trẹo chân rồi, đau quá..."
"Anh Gia Huy, em... em trẹo chân rồi, đau quá..."
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, anh nhíu chặt chân mày.
Làm gì có chuyện anh không nhìn ra chút mánh khóe đó của Ngô Ân chứ?
"Anh Gia Huy, anh đưa em đi bệnh viện đi, thật sự rất đau... hu hu..."
Nói xong, cô ta còn khóc nữa, khóc lê hoa đái vũ, cứ như thể đau lòng lắm vậy.
Mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ và nghĩ rằng bọn họ là bạn trai bạn gái, bọn họ đều nói Cố Gia Huy không phải.
Cố Gia Huy im lặng không nói gì, anh tiến lên đỡ cô ta, xong không hề nói chuyện.
"Bệnh viện ở phía trước... anh Gia Huy, anh dìu em nhiều một chút, em... em không đứng vững."
Cố Gia Huy không có trả lời, nhưng anh lại đỡ eo cô ta.
Trên mặt thì Ngô Ân vẫn còn treo nước mắt, nhưng trong lòng lại lại nở hoa từ lâu rồi.
Khó khăn lắm mới dụ được quỷ chết đói kia đi, tất nhiên là cô ta phải làm chút gì đó, thu hút sự chú ý của Cố Gia Huy rồi, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy.
"Bạn nam vừa rồi đẹp trai quá!"
"Bọn họ là bạn trai bạn gái à? Trông không giống lắm, bọn họ cãi nhau sao?"
"Không phải, hai người chẳng có quan hệ gì cả." Hứa Minh Tâm cầm một bát tào phớ, vừa ăn vừa bắt chuyện.
Chương 328: Mâu thuẫn lên cao
"Sao cô biết?"
"À, tôi đã từng gặp bạn gái của chàng trai kia, cô ấy rất đáng yêu, xinh xắn, trẻ trung, lương thiện, xinh đẹp..."
Hứa Minh Tâm hăng hái khen chính mình.
"Haiz, nếu đã có bạn gái rồi, thế thì tôi không nhớ thương nữa đâu."
Người đi đường lắc đầu, xoay người rời đi.
"Ay, vẫn còn rất nhiều người tự giác, tại sao có người cứ không đàng hoàng cơ chứ?"
Hứa Minh Tâm ngoa nguẩy cái đầu.
Thật ra cô biết Ngô Ân muốn dụ mình đi, cô cũng lười phải tiếp tục dây dưa với Ngô Ân.
Thấy cô ta dính bên cạnh Cố Gia Huy, giống như keo bôi da chó vậy, nếu cô mà có dép lê, cô đã ném qua rồi.
Nhưng mà bây giờ, cô không thể thừa nhận quan hệ với Cố Gia Huy, làm người vẫn phải khiêm tốn, cô cũng không muốn vô duyên vô cớ có thêm một kẻ địch.
Nhưng mà bây giờ, cô không thể thừa nhận quan hệ với Cố Gia Huy, làm người vẫn phải khiêm tốn, cô cũng không muốn vô duyên vô cớ có thêm một kẻ địch.
Cô dứt khoát giúp người ta hoàn thành ước vọng, để cho Cố Gia Huy tự đối phó vậy.
Nghĩ nghĩ, phẩm vị của Cố Gia Huy vẫn chưa đến mức đói bụng ăn quàng, ngay cả người phụ nữ như thế cũng có thể ăn được.
Tào phớ ngon thật, anh trai phía trước mua nhiều, thấy cô chen chúc trong đám người, còn sắp bị chen cho bẹp người, cho nên đã tốt bụng cho cô một bát.
Không được, cô phải đi mua thêm một bát nữa, thật sự là ngon quá đi mất thôi!
Hứa Minh Tâm liền một mình lắc lư ở trên đường, cô còn mua một túi to, chỗ này mua một ít, chỗ kia mua một ít, thậm chí cô còn chuẩn bị xong hết quà cho Bạch Thư Hân và Cố Cố rồi.
"Bưu thiếp đẹp quá, mua nhiều một chút mang về. Chụp ít ảnh, về đăng lên."
Mặc dù Giản chưa bao giờ trả lời lại thư của cô, nhưng mỗi một phong thư đều đã được người ta kiểm tra và nhận rồi.
Cô tiếp tục đi xuống, xung quanh con đường này toàn là ngõ nhỏ, có ngõ nhỏ ẩn chứa đồ ăn ngon, có ngõ thì là ngõ cụt, u ám ẩm ướt, không người hỏi thăm.
Mặc dù Giản chưa bao giờ trả lời lại thư của cô, nhưng mỗi một phong thư đều đã được người ta kiểm tra và nhận rồi.
Cô tiếp tục đi xuống, xung quanh con đường này toàn là ngõ nhỏ, có ngõ nhỏ ẩn chứa đồ ăn ngon, có ngõ thì là ngõ cụt, u ám ẩm ướt, không người hỏi thăm.
Cô đang đi, không ngờ bên cạnh đột nhiên có một bàn tay vươn ra, bịt miệng cô, kéo cô vào trong ngõ.
Ngõ nhỏ quanh năm không thấy ánh mặt trời, u ám ẩm ướt, mặt đất cũng ẩm ướt.
Hứa Minh Tâm sợ chết đi được, cô đang chuẩn bị hét lên thì lại bị một cánh môi mỏng chặn miệng.
Rất mạnh, rất nhanh, công thành chiếm đất, khiến cô không hề có phòng bị.
Cô cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia, nhưng lại chưa yên tâm, trái lại là cảm thấy sợ hãi.
Hơi thở trên người anh rất thô bạo, giống như là dã thú hung mãnh vậy.
Cô sợ đến nỗi muốn giãy dụa, nhưng lại bị anh ôm vào ngực, không thể trốn được.
Động tĩnh ở chỗ này đã kinh động tới người đi đường, bọn họ sợ Hứa Minh Tâm gặp phải bất trắc, nên đều nhìn lại.
Cô sợ đến nỗi muốn giãy dụa, nhưng lại bị anh ôm vào ngực, không thể trốn được.
Động tĩnh ở chỗ này đã kinh động tới người đi đường, bọn họ sợ Hứa Minh Tâm gặp phải bất trắc, nên đều nhìn lại.
Nhưng không ngờ... là hai người đang hôn nhau.
Mọi người lập tức hiểu ra, bọn họ vội vàng quay người rời đi.
Cố Gia Huy khẽ nghiêng người, quay lưng về phía người ngoài, giấu cô hoàn toàn trong lòng, không đến mức bại lộ trong mắt người khác.
Một nụ hôn sâu kết thúc, Hứa Minh Tâm thở hổn hển.
Hứa Minh Tâm đẩy ngực anh ra, hai má cô đỏ bừng, trái tim đập rất nhanh.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, sâu thẳm âm u, bên trong như ẩn chứa biển sao, mang theo sự bát ngát và thần bí.
Cô vừa nhìn một cái đã sợ thu lại ánh mắt, trái tim bất an nhảy lên.
"Anh... sao anh lại ở đây, chẳng phải anh đã đưa Ngô Ân đi bệnh viện rồi sao?"
"Anh... sao anh lại ở đây, chẳng phải anh đã đưa Ngô Ân đi bệnh viện rồi sao?"
"Thì ra em còn biết tôi và người phụ nữ đó đi cùng à?"
Cố Gia Huy híp mắt, anh còn tưởng là cô không biết, không ngờ cô biết rõ rành rành.
"Cho tôi một lời giải thích."
"Cô ta ở đó, tôi cảm thấy rất không thoải mái, mọi người thể hiện rõ là họ đang lấy lòng anh, tôi không vô giúp vui nữa, tốt hơn hết là tôi đi một mình tùy ý xem!"
"Đây chính là lý do của em?"
Cố Gia Huy nhíu mày: "Em là quá tin tưởng tôi, hay là quá tin tưởng vào bản thân mình, và cho rằng tôi là quân tử, cho nên sẽ người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn? Hay là em cho rằng, sức hấp dẫn của em đủ lớn, đã hoàn toàn buộc được trái tim tôi, trong lòng tôi chỉ chứa được một người phụ nữ là em?"
"..."
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, nửa ngày không trả lời được.
Cũng không phải là cô quá tin tưởng bản thân mình, mà là cô tin rằng Cố Gia Huy sẽ không coi trọng Ngô Ân.
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, nửa ngày không trả lời được.
Cũng không phải là cô quá tin tưởng bản thân mình, mà là cô tin rằng Cố Gia Huy sẽ không coi trọng Ngô Ân.
Trước đây chẳng phải cũng có mấy người phụ nữ đánh chủ ý lên anh đấy sao? Anh toàn đối xử lạnh lùng, sao lần này anh lại nổi nóng thế này.
Cô có hơi hoang mang, không rõ vì sao.
Trong lòng Cố Gia Huy đang nổi giận, cho dù trong lòng cô biết rõ, ngoài mặt làm ra vẻ, thì anh cũng vui.
Cô thờ ơ, khiến anh cảm thấy cô không quan tâm anh một tí nào cả.
Anh, một người đàn ông hai mươi chín tuổi nghiêm túc với một cô gái mười chín tuổi, cái loại vấn đề này khó mà mở miệng.
Cũng không thể nói thẳng ra là, cô không ghen, anh rất giận chứ?
Không ghen thì cũng thôi đi, không có bất kỳ hành động nào, biết rõ là người phụ nữ khác tới không có ý tốt, thế mà cô còn cho bọn họ cơ hội ở riêng với nhau.
Bây giờ anh muốn cô không phải là mèo, mà là chó, chó biết bảo vệ đồ ăn, tốt nhất là coi anh thành cục xương thịt duy nhất, cắn chặt không thả. Ai tới, đều sẽ nhe răng trợn mắt, giương nanh múa vuốt!
"Hứa Minh Tâm... em trả lời tôi."
"Tôi... tôi biết anh sẽ không..."
Cô ăn ngay nói thật.
"Xem ra tôi đã nuông chiều em quá, cho em quá nhiều cảm giác an toàn, nên mới làm em không quan tâm tôi như vậy. Được thôi, trách bản thân tôi quá chiều em, nếu em đã cảm thấy đi với cô ấy không thú vị, cho nên em cũng vứt luôn tôi lại, tôi làm như ý nguyện của em là được."
Anh nói xong, sau đó xoay người rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Vào khoảnh khắc Cố Gia Huy quay người, anh đã thầm mặc niệm.
Chỉ cần Hứa Minh Tâm gọi mình lại, chắc chắn anh sẽ quay người lại rồi ôm chặt cô vào lòng.
Chỉ cần Hứa Minh Tâm gọi mình lại, chắc chắn anh sẽ quay người lại rồi ôm chặt cô vào lòng.
Sau lưng, truyền tới tiếng nói nho nhỏ của cô.
"Cố... Cố Gia Huy..."
Cố Gia Huy nghe thấy lời này, trái tim hung hăng run lên, anh quay người lại.
Nhưng không ngờ, Hứa Minh Tâm vẫn còn nửa câu sau.
"Không... không có gì, thế anh về sớm chút nhé, tôi... tôi đi dạo phố."
Vừa nói ra câu này, Hứa Minh Tâm hận không thể đập đầu vào tường.
Cô muốn giữ anh ở lại, nhưng mà vào giây phút thấy anh quay người lại, nhìn mình, cô sợ đến mức hàm răng run lên.
Trong miệng bật ra một câu tinh linh.
Cố Gia Huy nghe thấy câu này, sắc mặt nhoáng cái đã lạnh lẽo.
Qủa nhiên, anh đã dung túng cô gái này quá rồi, khiến cho cô ấy không coi mình ra gì nữa rồi!
Qủa nhiên, anh đã dung túng cô gái này quá rồi, khiến cho cô ấy không coi mình ra gì nữa rồi!
Hai tay để ở hai bên người yên lặng xiết chặt.
Móng tay đâm sâu vào trong thịt, vô cùng đau đớn.
Anh quay người lại, lần này rất quyết tuyệt.
Hứa Minh Tâm nhìn theo bóng lưng của anh, cô rất là ủ rũ.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy Ngô Ân khập khiễng đuổi theo.
"Anh Gia Huy, anh đi đâu rồi? Sao không ở trong phòng khám chờ em, anh có biết là không nhìn thấy anh em lo lắng thế nào không?"
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, trong lòng càng thêm chua xót.
Người phụ nữ khác toàn dính lấy mình, còn Hứa Minh Tâm thì lại thờ ơ như không.
Lời này, nếu như được nói ra từ trong miệng cô thì tốt biết bao.
Chắc chắn anh sẽ rất vui.
Anh chưa quay người lại, nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt của Hứa Minh Tâm vương vấn trên người mình.
Anh chưa quay người lại, nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt của Hứa Minh Tâm vương vấn trên người mình.
Cô đang nhìn mình.
Cô thật sự không sợ sao?
Hai mắt Cố Gia Huy đảo quanh, bên trong hiện lên một tia khác thường.
Sau đó, anh thẳng tay bế ngang Ngô Ân lên.
Ngô Ân ngạc nhiên.
Cô ta vừa bôi thuốc xong, quay người lại thì không trông thấy bóng dáng của Cố Gia Huy nữa, cho nên cô ta vội vàng đuổi theo. Không ngờ người đàn ông ban nãy vẫn còn mất kiên nhẫn, giờ phút này đã trở nên ân cần chủ động, vô cùng dịu dàng.